Dạo này Vương Lăng nhận được sự chăm sóc chu đáo từ Tuyết Ưng. Nàng lần này đem tới cho hắn một món canh chả biết là như thế nào đây, hắn mấy bữa này đã từng trải nghiệm món ăn của nàng. Nghe tiếng bước chân của nàng ngoài cửa hắn rùng mình nhìn bát canh trên tay nàng nuốt cái ực.
-Tuyết tỷ này, ta có thể đổi món không.
-Ta mất công làm cho ngươi, dám chê sao. Có biết trước giờ ngươi là người đầu tiên ăn món của ta không.
-Như vậy mói có vấn đề đấy.
Hắn than thầm, nhìn bát canh cá kia hắn không dám nhìn tiếp, một con cá để nguyên da, không biết phải hắn tưởng tượng hay không mà cái đuôi còn động đậy. Tuyết Ưng lập tức cầm bát canh tới cạnh giường hắn mỉm cườ khả ái.
-Ngươi ăn thử đi.
-Ta phải ăn thật sao.
Hắn tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng, cũng không có bao nhiêu tác dụng, nàng lập tức dí một muổng canh cho hắn, cảm giác như mắm ruốt trăm năm hòa quyện cùng đậu hủ thúi, vừa đắng vừa chát, vị gì đây. Hắn sắp nôn ra rồi nhưng nhìn nàng hai mắt long lanh mong chờ cũng không dám nhổ bả, nén hết nước mắt mà nuốt vào, hắn vừa cảm thấy bản thân vừa làm được một việc khó nhất trên đời.
Nhìn bát canh còn lại hắn than trời phù hộ, rất may lúc này Long Hiên từ bên ngoài đi vào nàng đang đi vào thăm hắn. Long Hiên cười vừa đi tới liền ngửi thấy một mùi kì lạ lại nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270867/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.