Chương trước
Chương sau
Vương Lăng vẫn chưa chịu từ bỏ tiếp tục nói.

-Nghe nói máu của Hỏa Phượng Hoàng có thể cứu người sống trở lại, như thế cũng vô dụng sao.

-Ta có từng nghe nói qua nhưng cũng chưa từng kiểm nghiệm, đó là thánh thú dù nó có suy yếu thì ngươi cũng khó mà dành được. Dù cho là có nó đi nhưng với tình trạng của nha đầu Sở Ngọc thì vẫn rất khó cứu giúp.

Nhìn thấy bộ mặt chán đời của hắn, Linh Tôn chỉ biết thở dài, một lúc lại lên tiếng:

-Cũng không phải hết cách, ta thấy nha đầu này có thể chất Cực Âm Chuyển Thể rất hiếm gặp, có khi còn có cách.

-Cực Âm Chuyển Thể? Thật sự có ích.

Vương Lăng hưng phấn hai mắt ánh lên niềm mong đợi tuyệt đối với Linh Tôn. Linh Tôn hồn thức vô hình định hình nhưng Vương Lăng chưa thể thấy được, Linh Tôn ánh mắt đảo qua nhìn hắn.

-Thể chất này ta cũng chỉ từng nghe qua, cực kì hiếm thấy, vạn năm có một, nếu nói triệu năm có một cũng không ngoa. Nếu biết tận dụng có thể chân chính trở thành cường giả đứng đầu, tuyệt đối là nữ đế đứng trên tỷ người. Nhưng nó lại có nhược điểm là khó nhận biết, lại còn là thứ tuyệt đối hấp dẫn mọi nam nhân vì nếu có thể song tu cùng nàng thì có thể hấp thu toàn bộ tinh âm mà nữ nhân đó vẫn không vấn đề gì, cơ thể nam nhân sau khi hút khô tinh âm nữ nhân còn có một lần được trùng sinh.

-Nhưng vãn bối đâu có cảm thấy gì.

Hắn cảm thấy chả thay đổi gì sau khi song tu cùng nàng cả mấy ngày liền, Linh Tôn giọng cười nói:

-Dĩ nhiên là không có hiệu quả, ai bảo ngươi phương pháp song tu âm dương điều khí, chỉ khi nào dùng thải âm bổ dương thì ngươi mới thấy hiệu quả rõ rệt. Hai đường âm khí của nàng ngươi hấp thu toàn bộ một cái thì ngươi sẽ tiến cấp nhanh vô cực.

-Cái này làm sao ta nỡ.

-Cơ thể nàng là ước ao của vạn nam nhân mà ngươi lại bày bộ dáng thương hoa tiếc ngọc ở đây. Dù ngươi làm thế thì nàng ta cũng không tổn hại gì, có khi còn giúp nàng nữa.

-Dù nói gì thì cũng quá muộn rồi.

Cũng không bận tâm lợi ích gì đó của Cực Âm Chuyển Thể, hắn bây giờ chỉ muốn nàng được sống, dùng phương pháp lợi dụng nữ nhân để tăng cảnh giới là biện pháp hắn coi thường. Linh Tôn không muốn nhìn hắn vì một nữ nhân mà mất đi tinh thần, vội vàng nói tiếp.

-Thật ra thì dù ngươi không nhận được lợi ích thông qua song tu nhưng ta thấy nàng ta dường như đã sớm truyền cho ngươi một phần tinh âm rồi. Như thế thì ngươi còn có một cơ hội trùng sinh.

-Ta có thể trùng sinh thì đã làm sao.

Hắn bĩu môi khinh thường, dù có thể sống lại một lần nữa nhưng lại mất đi một người hắn yêu. Linh Tôn biết trước biểu hiện này của hắn.

-Người khác sống chết tranh nhau, ngươi có được lại không thèm.

-Tiền bối nghĩ ta ngốc à. Nếu nàng biết ta còn có một cơ hội trùng sinh thì làm sao lại thay ta đỡ một chưởng chứ.

Nói tới chỗ đau làm hắn lòng như thắt lại, Linh Tôn thở dài.

-Nói dối ngươi ta có ích lợi gì? Bỏ đi, ta nói có cách cứu nàng ngươi tin không.

-Thật sao? Nếu vậy sao tiền bối không nói sớm chút.

-Ta nói sớm liệu ngươi có hiểu không. Ta chỉ nói ngươi nghe một lần, nhớ cho kỹ, cách để cứu nàng không phải là không có nhưng lại rất phức tạp. Tạm thời trước mắt ngươi phải giúp ta khôi phục hình thể thực sự, giúp ta lấy phần linh thức còn lại đâu đó trên đại lục ngoài kia.

Nói giúp nàng hóa ra là giúp người ta lấy lại thân xác, cách này thật sự là xem hắn ngốc nhất đời rồi.

-Thật sự đó là cách?

-Ngươi nghi ngờ?

-Không không. Nếu tiền bối đã nói vậy thì vãn bối đặt hết lòng tin vào người.

Dù sao hiện giờ hắn cũng không còn cách nào khác, ngoài tin Linh Tôn ra thì không còn cách nào, vì dù sao người ta cũng là đỉnh cấp cường giả đứng đầu tam giới ở Huyền Châu đại lục mà. Linh Tôn hài lòng lại giọng cười như không.

-Tốt. Từ bây giờ ta sẽ chính thức dạy ngươi tu luyện, ngươi phải học cho tốt. Giờ ta phải nghỉ ngơi tiếp đây, nói chuyện với ngươi tốn sức quá.

-Đa tạ tiền bối.

Cũng theo đó linh thức của hắn cũng chìm vào bóng tối, cả cơ thể và linh hồn hắn đều thả lỏng cho việc nghỉ ngơi. Hắc y nhân sau khi thoát ra khỏi truyền tống trận thì men theo một bìa rừng ra ngoài, gã tốc độ quỷ dị bay gần mặt đất. Bất chợt gã khựng lại tạo ra một hộ thuẫn màu vàng kịp thời chặn lại một kim long hỏa ấn và một bạch quang pháp linh cầu.

Gã nhíu mày nhìn lên trên cao, tông chủ Hoàng Diệp cùng thánh nữ Quang Minh giáo Hoàng Bắc Nguyệt hiện ra trước mặt, sau lưng hai người là đệ tử chân truyền Long Hàn Phong cùng một số đệ tử, và Thần Quân, Ly Nhã cùng người quang minh kị sĩ đoàn.

Bất chợt Thần Quân lao lên, thánh kiếm Hoàng Quang Thiên Phán kiếm chém ra tạo một đường quang tuyến đẹp mắt, nhiều người phía sau có cảm giác hắn là một thiên sứ lộng lẫy đang ra uy, vốn đây là thánh kiếm duy nhất trên đại lục, vì là con trai duy nhất của giáo chủ nên hắn mới có cơ hội một lần này cầm thanh kiếm này.

Hắn muốn ngay trước mặt Hàn Bắc Nguyệt ra uy, chứng tỏ cho nàng thấy hắn là ai, là người vinh quang đạt được thánh kiếm, là con trai cảu giáo chủ, mặc dù lúc này đây chính hắn còn chả biết kẻ trước mắt có đáng cho hắn dùng kiếm này hay không. Hắn hét to lao tới:

-Ác tặc, mau hiện hình.

-Hừ, chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Dựa vào một thanh kiếm mà tưởng mình là bố thiên hạ.

Hắc y nhân cười khỉnh, bàn tay gã tụ ra được một kiếm khí màu vàng chém ra một đường long khí, có chút uy thế của long uy, hai kiếm khí đụng nhau tạo ra một tiếng vang đinh tai nhức óc vang xa chục dặm. Cảnh vật xung quanh hắc y nhân trắng dã như chưa từng có cây cối từng ở đó, hai mép hàng cây bị cắt vụn, gió mạnh đẩy đều tứ phía. Trong chốc lát thì hắc y nhân đã biến mất tại chỗ. Ly Nhã giật mình kinh hô.

-Cẩn thận.

Lời nàng chưa dứt hắc y nhân đã ở đằng sau Thần Quân, bàn tay tụ ra kim khí đâm xuống. Thần Quân kinh hãi chưa kịp phản ứng, cùng lúc hắc y nhân đâm xuống thì Thần Quân đã không còn tại. Hoàng Diệp nhanh tay hơn đã kịp thời kéo Thần Quân rời ra một khoảng xa, sau một khoảng định hồn thì Thần Quân mới bình tĩnh hai tay chắp lại nhìn Hoàng Diệp.

-Đa tạ tiền bối trợ giúp.

-Được rồi, ngươi lui ra đi, người này không phải là người ngươi có thể giao đấu được.

-Vãn bối hiểu rồi.

Tuy có chút không cam lòng nhưng Thần Quân vẫn lui ra trở lại bên cạnh Hàn Bắc Nguyệt, hắn len lén xem biểu tình của Hàn Bắc Nguyệt, thấy nàng không vui không buồn, chả có chút biểu hiện cảm xúc nào càng làm hắn thêm thất vọng. Ly Nhã tuy đối với Thần Quân có chút yêu thích nhưng nàng vẫn thân với Hàn Bắc Nguyệt hơn, nhìn ra Hàn Bắc Nguyêt lạnh nhạt nàng cũng hiểu bản thân hiện chỉ cần im lặng là được rồi.

Hoàng Diệp đứng giữa không trung, tư thái phiêu dật tỏa ra phong phạm của một vị cao nhân, hai mắt lão tinh quang nhìn hắc y nhân đánh giá từ hình dáng đến phong thái.

-Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Hoàng Linh gia tộc.

-Ngươi đoán đi.

Hắc y nhân ung dung trả lời, không hề nhìn ra vẻ sợ hãi, dù cho là kẻ trước mắt gã là người được xem là đệ nhất nhân Đông Phương đại lục. Hoàng Diệp không hề nóng giận khi nghe đối phương mang giọng điệu chế giễu ra với mình, tinh mẫn lên tiếng.

-Dù ngươi là ai cũng không quan trọng. Đã tự tiện đột nhập Minh Lam Tông của ta, còn mang theo khí tức tà ác thì ta chắc chắn phải vì hàng vạn chúng sinh mà ra tay diệt trừ.

-Nói hay lắm, ta phải xem ngươi còn lợi hại như trước không.

-Xem ra chúng ta có quen nhau, dù vậy thì ta cũng sẽ không nương tay đâu.

Hoàng Diệp ánh mắt sắc lạnh, với ngữ điệu cùng lời nói của đối phương thì lão cũng đã bảy, tám phần đoán ra đối phương là ai rồi. Hắc y nhân cũng không giấu giểm nữa lột bỏ lớp áo choàng đen bên ngoài, để lộ một khuôn mặt trung niên tam tuần, hai mắt sắc sảo nhưng lại có chút hèn mọn, khuôn mặt tuấn mỹ dù đã có tuổi, hắn không ai khác chính là Hoàng Dư Cừu nổi tiếng trong hoàng tộc Nữ Chân đế quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.