Chương trước
Chương sau
Lấy trong giới chỉ ra Lôi Chu Kiếm, ánh điện tím lướt qua, Vương Lăng nhắm hướng Vương Khôi mà lao tới, Liêu Tịch cũng lao tới trước mặt, cánh tay mang theo lớp vỏ màu bạc của giác ngưu chặn đứng lại lưỡi kiếm của Vương Lăng.

Như dự đoán bản thân, Vương Lăng lưỡi kiếm sau khi tiếp xúc với Liêu Tịch lập tức biến mất, rõ ràng đó là dư ảnh, lưỡi kiếm không ngờ đã xuất hiện trước mặt Vương Khôi đâm vào bả vai hắn làm hắn kinh hãi. Liêu Tịch kinh ngạc nhìn Vương Lăng kinh ngạc vì không nghĩ đối phương lại có thủ pháp cao minh như thế, rõ ràng so với lời đồn dù lợi hại thì hắn cũng không lợi hại như thế này.

Vương Lăng lần nữa dùng “Ngự kiếm” thu Lôi Chu Kiếm vào tay, đón đỡ vừa kịp một quyền kình trảo của Liêu Tịch. Hắn lùi ra mấy bước có chút thất thế, Liêu Tịch âm trầm nhìn Vương Khôi bị thương, không ngờ hắn lại không thể cản được kiếm của Vương Lăng, rõ ràng là rất quỷ dị.

-Đã quá coi thường ngươi rồi.

-Sư huynh quá khen, xem thực lực sư huynh rõ ràng là thực lực Địa bảng, chắc chắn là khi ta đánh bại huynh thì cũng tiến nhập Địa bảng phải không.

-Ăn nói ngông cuồng.

Liêu Tịch phát chưởng mang theo một cỗ lực lượng cường đại, ngay lúc này một người đã xuất hiện ngay trước Liêu Tịch, một cỗ nhu lực hóa giải toàn bộ công kích, tỏa ra không khí sức nóng mãnh liệt. Cả đám người Vương Lăng và Liêu Tịch đều âm trầm khi thấy Thi Phàm trước mặt, Thi Phàm cau mày nhìn cuộc ẩu đả này khó chịu:

-Tông môn có quy định không được ẩu đả, nếu còn ai tái phạm thì sẽ xử theo môn quy.

-Sư huynh, đám người kia dám giết sư đệ của ta.

Liêu Tịch rất kiêng dè Thi Phàm, không có ý chống đối nhưng vẫn không chịu thua chỉ vào đám đồng sư huynh sư đệ đang nằm trên đất. Thi Phàm nhìn ra đám đệ tử đã chết kia tỏ vẻ bất kham, quay qua nhìn Vương Lăng thấy hắn nhún vai. Long Hiên chống nạnh chu miệng nhỏ nói:

-Là do đám người này có ý đồ không tốt với ta trước, ta chỉ là tự vệ mà thôi.

Thi Phàm giật mình nhìn Long Hiên, lại quay qua Liêu Tịch thở dài hỏi:

-Chuyện này là thật.

-Dù ta có buông lời không đúng thì cũng không nên giết người trong tông phái, xin sư huynh làm chủ cho đám huynh đệ bị sát hại.

-Được rồi, ngươi rời đi trước đi, chuyện còn lại ở đây để ta xử lý.

-Nhưng sư huynh bọn chúng.

-Được rồi ta nói cứ để ta.

Thi Phàm mặt tối sầm, Liêu Tịch run người không nói gì nữa cùng Vương Khôi rời đi, ánh mắt gã sát lạnh nhìn lướt qua Vương Lăng. Thi Phàm nhìn lại đám người Vương Lăng thở dài:

-Đệ nên thu liễm một chút, nếu không phải là ta đến trước mà là tên kia thì đệ đã gặp rắc rối rồi.

-Là ai cơ?

Vương Lăng tò mò hỏi, Thi Phàm lắc đầu trả lời:

-Là đệ nhị Thiên Bảng Lăng Chấn Đông, ngay cả ta cũng khó mà đánh lại, thậm chí gia cảnh phía sau tên này cũng không hề đơn giản.

-Đệ hiểu rồi, nhất định sẽ nghe theo sư huynh.

Hắn biết thực lực bản thân bây giờ khó mà đánh lại người của Thiên Bảng nên cũng không muốn ngông cuồng lúc này.

-Tốt, ta rất thưởng thức đệ, hi vọng sau này đệ sẽ không làm ta cũng như sư phụ ta thất vọng.

-Đệ nhất định nỗ lực. Mà đúng rồi, sao sư huynh lại tới đây.

-Ta nghe nói là đệ mở ra Viên Tâm hội nên tới xem như thế nào, không ngờ lại gặp chuyện thế kia.

Nói tới đây Thi Phàm khẽ liếc nhìn qua Long Hiên lại truyền âm hỏi Vương Lăng.

-Đệ và Long hiên quan hệ rất tốt sao.

-Đúng vậy.

Vương Lăng không chút ngần gại gật đầu, hắn cũng nhận ra tình cảm của Long Hiên với hắn không phải bình thường nhưng hắn chưa chắc nàng đối với hắn là như thế nào, có thể là như tỷ đệ thân thiết. Thi Phàm trầm tư một lúc lại truyền âm tiếp:

-Tốt nhất đệ nên tạo quan hệ tốt với nàng ta, ta nghĩ tương lai đệ cũng có nhiều cái lợi.

-Cảm tạ sư huynh nhắc nhở, ta chắc chắn sẽ làm.

Dù hắn không biết Long Hiên như thế nào làm Thi Phàm phải kiêng dè như vậy nhưng hắn cũng hiểu đối phương là đang giúp đỡ hắn nên tỏ vẻ cảm kích.

Thi Phàm nhìn qua đám sư đệ chết nằm la liệt kia thở dài:

-Thôi, ta phải quay về đây, mong đệ nhớ những lời ta nói.

Vương Lăng gật đầu nhìn Thi Phàm thu lại xác đám sư đệ kia rời đi. Long Hiên khó hiểu nhìn qua Vương Lăng dò hỏi:

-Các ngươi là đang nói chuyện gì.

-Sư huynh nhắc ta phải cẩn thận Lăng Chấn Đông.

-Ngươi khỏi cần lo, có bổn tiểu thư ở đây khó có ai làm hại được ngươi.

-Cảm tạ sư tỷ.

Vương Lăng ánh mắt thâm tình nhìn Long Hiên làm nàng đỏ mặt không hiểu vì sao hắn lại có biểu hiện như vậy, rõ ràng hắn đây là tình tỷ đệ liệu nàng có hiểu lầm không. Vương Lăng nhận ra thời gian gần đây Long Hiên đối với hắn rất tốt, cảm tình hắn dành cho nàng cũng càng tăng thêm. Hắn quay qua nhìn Lĩnh Phong cùng Hàm Trương cũng tỏ vẻ cảm kích:

-May mà có huynh ở đây.

-Đừng khách sáo, chẳng phải chúng ta là huynh đệ tốt sao.

-Huynh có muốn cùng ta đi uống tửu không, ta nhất định sẽ chầu các huynh.

-Thôi ta còn cần tu luyện nên để dịp khác vậy.

Lĩnh Phong ghé mắt qua nhìn Long Hiên ý là để Vương Lăng bồi nàng lại cùng Hàm Trương kêu đám huynh đệ Viên Tâm rời đi. Vương Lăng cảm thấy bản thân khá là may mắn vừa có nữ nhân tốt vừa có bạn hữu tốt, lại nhìn qua Long Hiên nói:

-Chúng ta cùng đi hết thành xem thử có nơi nào giúp ta phát triển Viên Tâm hội không.

-Vậy rất tốt.

Long Hiên hồ hởi kéo tay hắn đi, nàng như tiểu hài tử chỉ đông chỉ tây hướng dẫn hắn vì nàng biết rõ Vân Nguyệt thành hơn hắn, trong tất cả thứ hắn chú ý nhất là hội đấu giá Hỏa Dược.

Tối trở về hắn quyết định đến thăm Sở Ngọc vì dạo này vẫn chưa đến thăm nàng, chắc chắn nàng sẽ lo lắng. Hắn vừa vào phủ của Sở Ngọc thì giật mình khi không thấy Sở Ngọc đâu cả, hắn hốt hoảng tìm hết đông lại tìm tây nhưng một chút khí tức cũng không cảm nhận được, ngay cả nha hoàn thường ngày phục vụ cũng biết mất.

Hắn kinh hoảng luống cuống suy nghĩ tới việc không hay đã xảy ra, nghĩ ngay tới là Sở Thiền giở trò, có vẻ là lão hồ ly này nhận ra lần trước hắn đột nhập phủ có ít nhiều dính dáng đến Sở Ngọc nên đã để nàng tới nơi khác, hắn tự trách bản thân quá thất trách mà không bảo vệ tốt cho nàng.

Hắn quyết định lần nữa đến nơi ở của Sở Thiền, vì để chắc ăn hơn hắn đã kêu Tuyết Ưng đi cùng, nàng sau khi nghe hắn nói thì giật mình nói:

-Lần trước ta tới tỷ ấy vẫn còn rất tốt mà, nếu lão già kia làm gì tỷ ấy ta nhất định đánh cho lão khỏi bò.

Vương Lăng cười trừ cùng Tuyết Ưng nhanh nhẹn đi vào chỗ Sở Thiền. Dù số lượng đệ tử rất đông, nhiều hơn cả lần trước hắn đột nhập nhưng hắn vừa học thành “Thần Tội Lôi Pháp” trang thứ nhất dù chưa hoàn toàn nắm vững nhưng thực lực nâng cao rõ ràng, nhìn vào hắn bây giờ chỉ thấy ánh điện màu đen chạy lướt qua mau chóng đã đến nội viện. Tuyết Ưng cũng giật mình nhìn hắn mà tự hỏi:

-Tiểu tử này lợi hại như thế từ khi nào, ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu thân pháp quỷ dị của hắn.

Hắn vào phòng Sở Thiền thấy không có ai lập tức mở công tắc, thông đạo hiện ra hắn cùng Tuyết Ưng liền tiến vào, hắn kinh ngạc khi không hề thấy bất cứ ai cả, ngay cả mẫu thân Sở Ngọc cũng không còn tại. Hắn quỵ gối tỏ vẻ kinh hoảng, sợ rằng Sở Ngọc thật sẽ xảy ra chuyện gì, Tuyết Ưng vỗ vai hắn động viên. Vương Lăng nhìn nàng thầm cảm kích lấy lại bình tĩnh suy nghĩ một lúc lại nói:

-Chắc chắn là lão kia chưa đem Sở Ngọc đi xa được, trông tông môn canh chừng nghiêm ngặt như vậy khó mà giấu người.

Hắn quay qua nhìn quanh phòng mong tìm được chút manh mối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.