Ở trong lòng Vương Lăng cũng làm Sở Ngọc bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng quay qua nhìn hắn có chút chờ mong hỏi:
- Chàng làm thế nào để thiếp không bị gả đi đây.
- Rất đơn giản, chỉ cần cứu mẫu thân nàng ra là được.
Hắn cũng hiểu nàng là vì mẫu thân mới tình nguyện nếu không thì đã trốn lâu rồi, Vương Lăng càng ngày thêm ghét Sở Thiền, do lão ta là trưởng lão nên hắn đành chờ đợi sau này xử lý. Sở Ngọc nghe thế thì cũng hiểu rõ hắn làm thế là ý gì, nhưng vẫn còn chút lo lắng mà nói:
-Chàng biết mẫu thân ta bị nhốt ở đâu sao.
-Cái này….
Đúng thật việc này hắn vẫn chưa có nghĩ tới, suy nghĩ một lúc hắn nói:
-Có lẽ Lộc Khách biết, ta sẽ thông qua hắn mà dò hỏi.
-Chàng có cách làm hắn nói sao.
Trước kia nàng còn coi Lộc Khách như ca ca thân thích nhưng qua sự kiện hạ dược nàng càng là thêm chán ghét, trong lòng đã không còn vị ca ca kia nữa. Vương Lăng nhìn nàng cười mỉm:
-Ta tự có cách của mình.
-Dù thế nhưng thiếp vẫn lo lắng.
-Việc này, không biết bao lâu thì nàng bị gả đi.
-Cũng không vội, 1 năm nữa mới chính thức tổ chức.
Nghe thế thì hắn cũng vui vẻ, nhưng mặt Sở Ngọc vẫn u buồn.
-Nhưng 3 tháng nữa thiếp phải đi đến Tư Ấn thành trước để học lễ nghĩa đồng thời giữ thần như ngọc trước khi thành thân.
Nàng nói xong mặt thoáng đỏ, nàng làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270808/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.