Chương trước
Chương sau
Vương Lăng suy ngẫm một chút lại lấy ra một thanh kiếm bình thường, Lâm Hình không biết hắn đang định làm gì nhưng vẫn chăm chú quan sát. Vương Lăng nhìn nàng lại mỉm cười:

-Ta nghĩ có cách để vận dụng “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” tăng thêm uy lực.

Nói rồi hắn kiếm vung ra, hỏa diễm cháy rực lên bao phủ quanh thanh kiếm, Vương Lăng vận khí lao người tới, mũi kiếm vừa chạm vào thân cây thì tiêu thất để rồi sau đó cả cây đều cháy rực lên từ rể đến ngọn hoàn toàn bị thiêu cháy, phấp phới trong không trung là tro tàn tồn đọng.

Lâm Hình trố mắt nhìn, không thể tin uy lực thế mà càng là thêm cường đại, người khác không nói chứ Vương Lăng luyện “Lục Liên kiếm pháp” nên mới có khả năng vận dụng với pháp quyết mà thôi, uy lực này là khi hắn chỉ mới luyện tới tầng 1 thôi đấy, mà để phát huy hết uy lực của pháp quyết cùng kiếm chiêu dĩ nhiên chỉ có thể chuyên dùng kiếm như hắn mới làm được.

Hắn vừa dùng xong chiêu vừa rồi thì lưỡi kiếm kia cũng theo đó mà bốc hơi luôn chỉ còn lại cán kiếm, Lâm Hình kinh ngạc vỗ tay phấn khích.

-Ngươi thật lợi hại.

-Đừng tỏ vẻ hâm mộ vậy. Ta định dạy cô nương cách dùng kiếm vừa rồi đấy.

-Nhưng ta không quen dùng kiếm.

-Đừng lo, tập một lúc là sẽ quen thôi.

-Được.

Lâm Hình gật gù, Vương Lăng đưa nàng một thanh kiếm thường, nàng theo lời Vương Lăng truyền linh lực vào mũi kiếm, lại vận dùng pháp quyết “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” theo lực đạo nhỏ nhất, thay vì phóng xuất ra ngoài thì truyền dẫn tới thanh kiếm trong tay. Lần đầu thử biến cố xảy ra, tay nàng bị phân ly khỏi thanh kiếm mà tay cũng bị thương, hắn hốt hoảng tới xem xét, hắn hiểu nàng không phải hắn mà nhanh thế làm được, hắn thở dài dùng chân nguyên đem vết thương nàng tạm thời ổn định.

-Có vẻ như quá khó rồi.

-Ngươi đừng lo, ta vẫn tiếp tục được.

-Cô sẽ lại bị thương đấy.

Vương Lăng nhìn nàng có chút không tình nguyện nhưng nàng vẫn cứ khăng khăng thử lại, không cần hắn nói nàng cũng tự thử lại, dù bị thương bao lần nhưng nàng vẫn tiếp tục, hắn nhìn thế sững người, xem ra bản thân còn thua cả một đứa nữ nhi.

Vương Lăng hiểu ý tới gần nàng tay giúp nàng điều chỉnh kiếm, dù cho có bị thương thì ít nhất cả 2 cùng bị. Nàng cảm nhận bờ vai của hắn đang bao quát cả người, tuy chả biết hắn trông ra sao nhưng đã bao lần khiến nàng rung động. Quả không uổng công của cả hai, Lâm Hình dần dà đã hoàn toàn làm chủ được nó, theo như Vương Lăng thì chiêu kiếm này là “Hỏa Phần Tư Thức”. Cả hai cứ thế mà luyện cho tới khi trời tối, hắn lấy ra giới chỉ mà nàng đã đưa trả hắn cho nàng, Lâm Hình phân vân nhưng vẫn cầm lấy, hắn trở lại vui vẻ.

-Nếu trước ngày mai mà đột phá đỉnh phong thì cơ hội thắng chẳng phải cao hơn sao.

-Cảm ơn ngươi.

Nàng thật sự rất cảm động, hắn có lẽ là người nam nhân tốt với nàng nhất từ trước tới giờ. Nàng nhìn hắn có chút thẹn thùng hỏi:

-Ngươi đã hứa nếu ta mà luyện thành tầng 2 “Hỏa Phân Ly Chấn Pháp” thì sẽ để lộ mặt. Liệu ngươi có thể thực hiện lời hứa chứ.

Vương Lăng nghe thế giật mình, hắn cũng quên mất vụ này, giờ mà để lộ thân phận có phải là khôn ngoan không, hắn chỉ là giúp nàng đối phó với tên háo sắc kia mà thôi. Vương Lăng thở dài quay lưng đi rồi nói.

-Cô nương thật sự muốn nhìn sao.

-Ừm.

Hắn cười biến hình thành bộ dáng của Khưu Tà, thuật biến hình của Hồ tộc thật sự giúp ích rất nhiều, hắn quay người lại nhìn nàng. Lâm Hình nhìn bộ dáng hắn thổn thất, người này dáng vẻ tuấn lãng không hề như lời hắn nói trông rất xấu, nàng mau xấu hổ lại tiếp tục nói.

-Tiểu nữ là Lâm Hình. Không biết tính danh công tử là gì.

-Ta là Lưu Vũ.

Vương Lăng nhàn nhạt trả lời, phủ lại áo choàng hắn nói:

-Nếu vậy cáo biệt tiểu thư tại đây. Nếu có duyên ắt gặp lại.

Bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Lâm Hình xao xuyến chân tâm lại mau chóng buồn bã vì đúng như hắn nói, sau này rất có thể không còn gặp lại nữa, nàng cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Vương Lăng về phòng nằm ngã trên giường, hắn dạo này quá mệt mỏi rồi, ngày mai có lẽ cũng nên kết thúc mọi chuyện. Hắn nằm đấy lại gọi vọng lại Tuyết Ưng nhưng không thấy nàng trả lời, hắn cảm thấy quái lạ đi ra ngoài, kì lạ sao hôm nay cũng không thấy nàng. Hắn nghĩ lại nhớ tới Long Hiên cũng chả biết nàng đi đâu không biết, có lẽ là hai người này đã giấu hắn mà đi chơi chốn nào rồi, hắn không quá bận tâm vì chả ai có thể làm hại được hai người đấy.

Sáng sớm hôm sau đang say giấc thì hắn bị sư tỷ Ảnh Tư Mệnh dùng chỉ kéo hắn xuống giường, hắn giật mình dụi mắt nhìn nàng.

-Sư tỷ có chuyện gì a.

-Còn chuyện gì, ngươi không phải là hôm nay tỷ thí sao.

-Quên mất.

Hắn hoảng hồn vì do tiêu tốn nhiều sức quá nên ngủ quên luôn trời đất. Hắn mau chóng vệ sinh mặc y phục nhìn qua vị sư tỷ lao tới vẻ cảm kích.

-Cảm ơn sư tỷ.

Nàng thấy hắn như vậy thì nhíu mày né ra, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Hắn cười vươn vai mau chóng chạy ra ngoài, chạy được vài bước thì hắn hoảng hốt.

-Sư tỷ ta không biết đường a.

Ảnh Tư Mệnh nghe hắn hò hét cảm giác lại khó chịu, nàng phóng ra 2 mũi kim châm trói hắn lại rồi mới kéo hắn đi, hắn cũng quá quen với việc này của sư tỷ rồi nên tùy ý để nàng đem đi.

………………….

Ngọc Quan Thành, phía dưới tỷ võ đài thu hút vô số đệ tử đến xem, không chỉ có ngoại môn mà còn có cả nội môn, thậm chí mấy đệ tử chân truyền cũng có mặt, mấy đệ tử chân truyền này hôm nay thay sư phụ tới để xem ai sẽ là sư đệ tiếp theo của mình. Ngọa Từ là đệ tử chân truyền của Quý Triệu trưởng lão thuộc Nam Thạch Cung, gã nhìn qua Mai Dương Tú nói:

-Có vẻ là chúng ta nên bắt đầu được rồi.

-Các sư đệ đã có mặt đầy đủ chưa.

Mai Dương Tú hờ hững đáp, Ngọa Từ cười mỉm nói.

-Hình như còn thiếu Vương Lăng.

-Nếu vậy thì đợi thêm một lúc, chẳng phải trận đấu của đệ ấy là trận đầu sao.

Mai Dương Tú dĩ nhiên đối với Vương Lăng có thiện cảm nên không muốn hắn bị thua vì đi trễ, Ngọa Từ nhăn mày lại tiếp tục nói.

-Tông môn ta cũng có quy tắc, sẽ không vì một cá nhân nào mà thay đổi cả.

-Nói vậy thì ngươi có quyền sao, sư đệ ngươi có quyền đả thương người sao.

Vương Tử Lan là đệ tử chân truyền của Thủy Mạn Mạn trưởng lão thuộc Đông Hải Cung, nàng nhìn Ngọa Từ vẻ căm tức, sư muội đồng cung môn của nàng bị đám nam nhân Nam Thạch Cung trêu ghẹo nên mới ra tay trả đũa nào ngờ bị đánh thương. Ngọa Từ nhíu mày nhìn Vương Tử Lan xinh đẹp thu hút cả tá nam nhân đang nhìn chằm chằm kia, gã cười híp mắt.

-Chẳng phải là do mấy người các ngươi gây sự trước sao.

-Được rồi. Đừng cãi nhau nữa. Hôm nay chúng ta tới chẳng phải là vì chọn sư đệ sư muội sao.

Thi Phàm lên tiếng, ở đây ai cũng hiểu Thi Phàm là người có thực lực nhất nên chả ai dám phản biện cả. Thi Phàm cười lại nói với Mai Dương Tú.

-Mai sư huynh, có lẽ là cho những cặp khác tỷ thí trước đi.

-Ừm. Như vậy cũng tốt.

Mai Dương Tú gật gù, Vương Tử Lan tỏ vẻ cảm kích Thi Phàm, tuy nàng với vị đệ đệ này chưa từng gặp mặt nhưng cũng là người thân nên không nỡ nhìn hắn thua được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.