Linh Tôn cùng lão giả kia nhận ra sự hiện diện của Vương Lăng lập tức đình chiến, lão giả tức khắc xuất hiện trước mặt hắn quan sát cười vuốt râu.
-Quả nhiên là hạt giống tốt.
-Tiền bối này là…
-Ta là Phong Thần, tuy trước là thần nhưng giờ chỉ là tàn hồn mà thôi.
Vương Lăng cũng hiểu đối phương là tàn dư của thiên giới, không ngờ giờ lại có cơ hội gặp mặt thế hệ trước. Linh Tôn xuất hiện bên cạnh mặt không biểu cảm.
-Tìm thấy nó chưa.
-Vẫn chưa tìm được. Mà “Hắc Đế Lôi Ảnh” trông ra sao vãn bối còn chưa rõ.
-Đơn giản nó là hắc lôi, một trong Tam Thiên Tạo Lực thời thượng cổ. Nói vậy thôi, đến khi tìm được thì ngươi cũng hiểu, không còn thời gian đâu, mau lên đường đi.
Nghe vậy hắn không bận tâm tới Phong Thần nữa, lập tức thoát ra không gian tối vào sâu trong động. Dọc đường hắn chả thấy bất cứ ai làm hắn lấy làm kỳ, lối vào này làm hắn cảm thụ một luồn áp bức từ xa truyền tới, càng tới gần thì càng hiện hữu rõ.
Đến khi đi hết hang động là vách núi cheo leo trước mặt. Hắn dùng “Phi Quang Dực” bay lên cao, cảm thụ bão gió nổi mạnh làm hắn càng khó đi hơn. Đang bay giữa chừng thì một luồn áp lực cường đại áp tới đánh bay hắn vào tường đá, cũng may hắn con bình tĩnh mà giữ được thăng bằng.
Một con chim ưng lông xanh, mỏ nhọn hoắc, ánh mắt sắc bén của kẻ săn mồi, móng vuốt chỉa ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270772/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.