Chương trước
Chương sau
Tốc độ của Cát Đặc không chỉ nhanh hơn mà thậm chí còn nhanh gấp 3 lần lúc nãy, lại đến lượt Vương Lăng bị gã làm cho khốn đốn. Trảo công gã đánh tới chứa lượng lớn ám độc.

-Chết đi tiểu tặc. U Minh Trảo.

Lập tức một làn ám lực đánh tới, Vương Lăng chỉ còn cách đỡ, nào ngờ đòn công kích xuyên qua kiếm linh trực tiếp cắt vào người hắn. Cơn đau ngay lập tức ập tới, lại liên tiếp hắc trảo cào tới, cũng nhờ quen với nỗi đau mà Vương Lăng có thể chống đỡ mà né tránh trảo kích.

Hắn nhận ra tường đá hai bên đều bị trảo kích in sâu vào mà bụi sạn lại không hề có, rõ ràng là vô cùng sắt bén lại mang độc khí nên trúng đòn thì không hề dễ chịu, nhanh chóng Vương Lăng lấy ra một viên đan mà ngậm vào. Cũng may tuy đòn nhanh nhưng lực không đủ mạnh nên Vương Lăng còn có thể gồng gánh mà đem dị hỏa thiêu đốt ám lực.

Cát Đặc kinh ngạc nhưng rất nhanh nụ cười lại treo trên mặt gã, Vương Lăng đang khó hiểu thì nhận ra trảo kích của gã đâm xuyên qua cả tay hắn mà trực tiếp đâm vào ngực hắn, móng tay Cát Đặc đâm sâu vào như hút lấy huyết dịch, cơn đau từ đó truyền khắp người Vương Lăng, cơ thể tê liệt.

Hắn không ngờ đối phương vậy mà công kích trực tiếp xuyên qua cả tay hắn. Tuy đối diện với tình cảnh này, Vương Lăng vẫn bình tĩnh, nuốt vào viên đan kia, là viên Bách Độc Nan cuối cùng của hắn, tạm thời cử động, hắn nắm chặt cánh tay của Cát Đặc làm gã kinh hãi không ngờ Vương Lăng thế mà còn có thể cử động. Vương Lăng nhìn gã cười.

-Để ta cho ngươi biết thế nào mới mà hấp linh.

Vương Lăng vận “Hấp Huyết pháp quyết” đem linh lực hấp thu ngược trở lại, Cát Đặc ngay tức thì nhận ra linh lực biến mất, hiểu rõ đối phương thủ pháp còn cao minh hơn của gã. Muốn thoát ra nhưng tay bị Vương Lăng giữ chặt, như vậy không bao lâu thì gã chắc chắc sẽ chết.

Cát Đặc run người, trảo thủ giơ cao cắt đi cánh tay kia rồi quay người bỏ chạy. Vương Lăng cũng không đuổi theo, giờ hắn cũng không còn bao nhiêu sức, quả nhiên ám hệ tuy lực công kích yếu nhưng làm tinh thần thể chất của người khác mau chóng kiệt quệ. Giờ hắn cần tìm một nơi để mà khôi phục thể trạng.

Quay qua quan sát hai nữ nô đang run người ôm nhau mà nhìn hắn, hắn cười đi đến ngồi trước mặt nhìn 2 nàng với ánh mắt thương cảm.

-Hai ngươi tên là gì.

-Tiểu nữ là Liễu Tuệ. Còn vị tiểu muội này là Bạch Lam.

Vương Lăng đánh giá lại hai người, tuy có chút lem luốc nhưng vẫn tỏa ra nét đẹp, cả hai ánh mắt vẫn coi chừng kẻ trước mặt, dường như không thể tin tưởng ai. Vương Lăng cũng không bận tâm.

-Các ngươi là nô lệ của tên hồi nãy.

-Đó là chủ nhân.

Liễu Tuệ vẻ mặt u sầu, giọng yếu ớt trả lời, hắn cũng nhận ra mấy nàng thật rất yếu ớt, trông gầy gò da mặt lại xanh xao. Hắn thở dài lấy ra 2 bình nước cùng 2 gói lương khô.

-Các ngươi ăn trước đi rồi ta lại tiếp tục hỏi sau.

Cả hai nhìn nhau lại nhìn hắn như sợ hắn bỏ cái gì vào trong đó, hắn cười khổ lấy một miếng lương khô bỏ vào miệng tu thêm ngụm nước.

-Sợ cái gì. Ta có bỏ độc vào đâu.

-Cảm ơn công tử.

Liễu Tuệ nhanh chóng chộp lấy đồ ăn mà đưa cho Bạch Lam. Cả hai ăn ngấu nghiến như đang ăn món sơn hào mỹ vị nào vậy. Vương Lăng thật động lòng trắc ẩn:

-Ăn từ từ thôi. Các ngươi lâu rồi không ăn uống tử tế thì không nên ăn vội vàng.

Cả hai nghe vậy hiểu ý mà ăn từ tốn theo lời, Vương Lăng cười trừ gọi ra U Linh Vương. Tức thì một bộ xương được mặc y phục phần đầu có mây đen với đôi mắt đỏ xuất hiện làm hai nữ nhân kinh hãi. Vương Lăng nhìn U Linh Vương gật gù, U Linh Vương sau bao ngày hấp thụ hắc khí đã tiến tới trình độ yêu thú cấp 3 biến dị rồi.

-Tiểu u, ngươi mau canh chừng cho ta.

-Chủ nhân, hiểu rồi.

U Linh Vương nghe lệnh mà bên cạnh bảo hộ đứng im như khúc gỗ đợi khi có kẻ thù mới ra tay, còn Vương Lăng thì nhập định khôi phục thể trạng. Hai nữ nô chỉ biết im lặng mà ngồi đó chịu lấy số phận, giờ các nàng không thể tự quyết số phận của mình.

Hồi lâu Vương Lăng mở mắt, cơ thể gần như bình phục, hắn lại ngó qua nhìn hai nữ nô đang khúm núm một góc. Hắn cười khổ đi tới bên cạnh dò hỏi.

-Bây giờ các ngươi có thể làm nô lệ cho ta hoặc là tiếp tục làm nữ nô của gã kia. Các ngươi muốn thế nào.

-Dĩ nhiên là bọn tiểu nữ muốn theo công tử.

Nhìn qua cũng biết rõ ràng Vương Lăng tốt hơn nhiều so với Cát Đặc mặc dù chả biết mặt mũi hắn ra sao. Nghĩ thế nhưng Liễu Tuệ vẫn lo lắng:

-Thế nhưng công tử. Bọn tiểu nữ đã ký khế ước nô bộc với chủ nhân cũ thì làm sao mà có thể nhận công tử làm chủ nhân mới.

Vương Lăng cũng biết khế ước nô lệ này, nô lệ ký khế ước sẽ không thể ký khế ước với người khác trừ khi chủ nhân tự nguyện giải trừ khế ước, còn nếu chủ nhân chết thì các nàng cũng chết theo. Cũng vì thế mà hắn không tận lực giết Cát Đặc vì hắn cần hỏi mấy nàng vài vấn đề mà gã kia không thể cho biết. Tuy khế ước là thế nhưng với Vương Lăng không phải vấn đề, Linh Tôn là một chuyên gia trong lĩnh vực ma thuật, khác với pháp thuật chuyên liệu công kích.

-Đừng lo ta tự có cách.

Vương Lăng ngồi xuống vẽ ra một vòng tròn ma thuật, hai nữ nhìn vào chỉ thấy một hình rối rắm không biết hắn đang vẽ cái gì khó hiểu như vậy. Vương Lăng lấy ra 4 viên linh thạch linh phẩm đặt vào vòng tròn, lấy kiếm rạch ra một đường máu nhỏ giọt vào. Lập tức vòng tròn tỏa sáng, hắn nhìn qua 2 nữ nhân cười:

-Hai ngươi mau bước vào đi.

-Vâng.

Tuy chả hiểu gì nhưng mấy nàng cũng không bận tâm, lập tức đi vào, ánh sáng trắng bao tỏa quanh người, gồng xích cổ bị cắt đứt, ấn nô lệ ở cổ cũng biến mất, xuất hiện trước mặt hai nàng là bản khế ước nô lệ mới, cả hai không chần chờ mà cắn ngón tay để máu chảy lên bản khế ước. Lập tức một khế ước nô lệ xuất hiện ở cổ rồi lặng mất tăm. Cả hai vui mừng nhìn nam nhân trước mặt cúi đầu.

-Chủ nhân.

-Chủ… nh..ân.

Bạch Lam giọng cũng rất nhỏ kêu lên, đây là lần đầu hắn nghe nàng nói, giọng nói như một đứa trẻ dù nhìn nàng như thiếu nữ 18. Hắn ngạc nhiên cả Liễu Tuệ cũng vậy, nàng ngạc nhiên vì trừ nàng ra thì từ trước giờ nàng chưa thấy Bạch Lam nói chuyện với ai cả, có vẻ như Vương Lăng mang lại cho Bạch Lam sự bình an hơn cả. Vương Lăng cũng không muốn bắt ép mấy nàng:

-Được rồi, các ngươi đừng lo, ta sẽ không đối xử tệ với các ngươi đâu. Chỉ cần không phản bội ta, kết quả sẽ không có gì nghiêm trọng.

-Sẽ không đâu. Chúng tiểu nữ xin thề sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân.

Liễu Tuệ tỏ vẻ quyết tâm, hắn cũng biết mấy nàng có muốn phản bội cũng chả được, nói cũng để mấy nàng toàn tâm trung phục hắn. Thấy Liễu Tuệ còn ngó nghiêng nhìn hắn làm hắn khó hiểu.

-Chuyện gì sao.

-Chủ nhân người có thể lộ mặt cho tiểu nữ biết chủ nhân là ai không…

-Sao. Sợ ta xấu xí à.

-Ý tiểu nữ không phải vậy. Chỉ là nhận biết để sau này tránh nhận nhầm người mà thôi.

-Được thôi. Dù sao sau này cần các ngươi làm việc.

Vương Lăng bỏ áo choàng bên ngoài thì làm cho 2 nàng giật mình, vị thiếu niên trẻ măng này là chủ nhân của các nàng, mà còn rất tuấn tú. Liễu Tuệ mặt có chút đỏ cũng không hiểu vì sao.

Vương Lăng không bận tâm, lấy ra mấy bộ quần áo nữ nhân mà chả biết sao từ đâu Lang Chân Quân đưa cho. Cả hai nhìn y phục sạch đẹp kia thì xúc động, còn thấy hắn quay lưng cho mấy nàng thay đồ thì hạnh phúc trào dâng, cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất cuộc đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.