Tử Hà ngạc nhiên quay đầu lại, cũng giật nảy mình lên. Nhất Linh không biết tự lúc nào đã đứng dậy, mặt áp sát vào sau gáy lão, hai mắt như phun ra lửa.
"Tặc đạo bỉ ổi nhà ngươi, dám bất kính với tiên tử tỉ tỉ của ta!" Nhất Linh giận dữ thét lớn, đưa tay túm lấy cổ Tử Hà nhấc bổng lên như nhấc một con chuột.
"Ta biết mà!" Lý Thanh Long lẩm bẩm, bỗng quay phắt người thét lớn: "Đi thôi!" Đoạn dẫn Lưu Sương ba người nhanh chóng biến mất.
Tử Hà hồn xiêu phách tán, van vỉ: "Long đầu, đừng để bần đạo ở lại!" Cổ họng bị tay Nhất Linh xiết chặt, giọng khàn khàn chẳng khác nào tiếng vịt kêu.
"Còn muốn kếu ai?" Nhất Linh nộ quát: "Dám bất kính với tiên tử tỉ tỉ của ta, Ngọc Hoàng tổ tông cũng không cứu nổi ngươi đâu!"
Hàn Nguyệt Thanh ở bên cạnh vừa kinh hãi vừa vui mừng, thốt lên: "Vương Nhất Linh, thì ra ngươi không sao, tốt quá!"
Nhất Linh nói: "Ta không sao!" Rồi quát Tử Hà: "Tặc đạo, đây là độc hương gì, mau đưa thuốc giải ra đây!"
Tử Hà còn định đặt điều kiện, mặt đỏ phừng phừng lên giọng: "Ngươi thả ta ra trước, ta mới đưa thuốc giải cho ngươi!" Cũng khó trách lão, đây đã là cây sậy cứu mạng cuối cùng rồi, nếu không bám lấy thì chỉ còn đường chết. Đáng tiếc là Nhất Linh kế thừa tam tâm, dù là Thiên Long, Âm Ma hay Tình Ma, đều là những người tuyệt không thương lượng, bèn cười lạnh một tiếng, thét lớn: "Ngươi dám doạ ta?" Đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-khuu-phi-long-linh-thuu-phi-long/2868420/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.