Sau một tiếng niệm Phật hiệu, âm thanh chém giết bên ngoài bỗng im bặt, tiếp đó là tiếng chân rời đi mau lẹ. Triệu Tiêu cười ha hả: “Thứ lỗi, chúng ta không tiễn!”
Nhất Linh cao hứng đến nỗi lăn đi lộn lại trên giường, bắt chước giọng đạo gia: “Tức chết đi được!” Ba cô nương cùng phá lên cười.
Ngày hôm sau, các Đường chủ Thiết Huyết đến bẩm báo, đêm trước do trời tối nên cả hai bên đều không toàn lực giao chiến. Đệ tử Phương gia chết trận không nhiều, bị thương có lẽ khoảng chừng một trăm. Phía Thiết Huyết Minh không có tử vong, thương tích mất mất bảy tám mươi người.
Nhất Linh mừng rỡ: “Ta không phạm người, nhưng cũng không cho phép người phạm ta. Hãy thông báo cho các huynh đệ biết, không được gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, đao đến đao đánh, kiếm đến kiếm đỡ!”.
Sự chuyển biến trong thái độ của Nhất Linh khiến Cổ Uy mấy người hết sức phấn chấn, nhưng điều làm mấy lão phấn chấn nhất là đêm qua Ngũ đại trưởng môn liên thủ cuối cùng cũng phải ôm hận mà rút. Ngũ đại trưởng môn của Hiệp Nghĩa Đạo đều là những nhân vật bất khả nhất thế, vậy mà cả năm liên thủ tấn công tư phòng Nhất Linh vẫn bị thua thiệt. Những chuyện thế này, thời đại của Thiên Long đã từng có, nhưng suốt bốn mươi năm nay lại chưa từng nghe qua, làm sao không khiến Cổ Uy, Tân Vô Ảnh mấy người hứng khởi?
Nhất Linh lại gọi nhà hàng cầm bút mực đến, lấy một trang thiếp, viết: “Mời Ngũ đại trưởng môn vào giờ ngọ ở Thái Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-khuu-phi-long-linh-thuu-phi-long/129584/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.