- Ai?
Nghe được có ai đó can ngăn mình, Bạch Tuyết liền thu tay lại và quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói kia.
- Thử đụng đến em trai của ta, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!
Trong đêm đông giá lạnh, một ánh hào quang chợt lóe lên khắp một vùng trời.
Đó là một kỵ sĩ khác với bộ giáp đầy ánh chói lóa và lấp lánh của bảo thạch.
- Không ngờ vẫn còn một tên kỵ sĩ khác.
Nhìn thấy kỵ sĩ với bộ giáp được khảm ngọc, Bạch Tuyết liền bất ngờ mà nói.
Trong đêm lạnh giá của băng và tuyết, vẫn có một người khác không nhận ảnh hưởng của nàng, quả thực là quá kỳ lạ.
Nghĩ vậy, nàng lại phẩy tay một cái, lập tức bão tuyết lại dâng lên.
- Con người các ngươi thật là ngoan cố.
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn đứng sừng sững trong bão tuyết, Bạch Tuyết liền nhíu mày lại và nói.
- Không sao chứ em trai?
Nhìn thấy kỵ sĩ Bầu Trời chật vật, kỵ sĩ mặt đất liền đỡ hắn lên và hỏi.
- Không sao.
Kỵ sĩ Bầu Trời lắc đầu.
Hắn chỉ bị thương ngoài da với hết thể năng thôi, còn lại thì vẫn khá là ổn.
- Vậy là tốt.
Nhìn thấy em trai mình không bị gì, kỵ sĩ Mặt Đất liền thở phải nhẹ nhõm. Sau đó, hắn quay lại với người công chúa mặc đầm trắng kia rồi lịch sự hỏi:
- Này cô gì ơi, cho phép bọn tôi thay người được không? Em trai tôi không còn đủ sức để đánh nhau với cô nữa rồi. Liệu tôi có thể mạn phép thay thế nó để đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-khi-khoi-phuc-thoi-dai-ky-si-bau-troi/1010708/chuong-72.html