- Bà chủ ơi! Cho bốn tô phở bò!
- Có ngay! Có ngay!
Nhìn thấy bốn vị thực khách đã kiếm được chỗ ngồi, bà chủ tiệm phở liền đáp lại và bắt tay vào việc chuẩn bị món ăn.
“Vậy đây là tiệm phở sao?” Eli vừa ngắm nhìn xung quanh vừa suy nghĩ.
Đây là một cửa hàng nhỏ, khách ra vào cũng không mấy là tấp nập. Không gian trang trí xung quanh cũng quá mức là đơn sơ và mộc mạc. Ngoại trừ mấy cái bàn inox, máy cái ghế đầu làm từ nhựa, thùng trà đá, xe đẩy phở và biển hiệu ra, cũng chẳng có thêm gì khác.
Ngắm nghía không gian xung quanh xong, Eli lại đặt sự chú ý vào trên bàn ăn làm từ inox.
Trên bàn có đầy đủ mọi thứ cần thiết, ống tăm, hộp đựng đũa và thìa, hộp giấy, dĩa chanh, chén đựng chua ngọt, chén ớt sa tế, dĩa ớt tỏi, tương ớt, xì dầu… gì cũng có. Dưới bàn còn có một thùng rác bằng như để khác thoải mái tiện tay mà ném đi rác.
Đừng hỏi vì sao là người ngoại quốc mà Eli lại biết hết những thứ này. Đa phần thời gian lướt internet của cô không phải là để chơi.
Vì có một phần ký ức của Elizabeth, cho nên cô vẫn rất có ham muốn làm nội trợ và tâm hồn ăn uống. Cho nên cô thường lên mạng để tìm xem những món mà cô nên nấu hoặc muốn được thử.
Phở - món ăn đặc trưng của thành phố Y và nhiều thành phố truyền thống khác cũng nằm trong danh sách những món mà cô mong muốn được thưởng thức.
Tiếc là chỉ dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-khi-khoi-phuc-thoi-dai-ky-si-bau-troi/1010678/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.