Dịch: Thông Nhầm Bố Vợ
Sở Ca?"
Trong bốn người "Độc Nha" Lệ Lăng, lườm Sở Ca một chút, nhàn nhạt hỏi.
Cách ăn chơi của nàng không khác gì dân chơi, thanh âm cũng mang theo vẻ biếng lười, một bộ chưa tỉnh ngủ.
Nhưng Sở Ca nhì theo hai chân thon dài mà rắn chắc của nàng, một đường nhìn tới mắt cá chân, lại phát hiện trên ủng của nàng dắt giao găm, trên dao găm mơ hồ truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt.
Sở Ca vui mừng quá đỗi.
"Không sai, chính là ta."
Sở Ca chỉ vào cái mũi của mình, "Lệ tiểu thư, muốn đấu cược sao?"
Lệ Lăng sửng sốt một chút, ước chừng trong quá khứ cũng rất ít khi nhìn thấy người “trực tiếp” như Sở Ca, ngay cả chào hỏi còn không thèm, liền trực tiếp muốn đánh.
Nàng vô ý thức lắc đầu: "Không muốn."
"Vì cái gì?"
Sở Ca lại thất vọng lại ủy khuất, "Ta thế nhưng là một phế vật, phế vật a!"
"Cho nên, ta tại sao muốn cùng ngươi đánh cược?"
Lệ Lăng nhíu mày, "Đánh thắng dạng phế vật như ngươi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, truyền ra lại mang tiếng cho ta a?"
"..."
Sở Ca nghẹn lại, cùng Lệ Lăng mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng nửa phút, mới miễn cưỡng nói, " thật ra thì, ta cũng không có phế vật như vậy, gần nhất đều rất cố gắng tham gia vào trị liệu khôi phục, bác sĩ nói ta đã khôi phục được bảy tám phần, vẫn có chút, có chút thực lực."
"Vậy ta càng không thể tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-khi-buc-nhan/2510939/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.