Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

Tiểu Yến liều mạng bò, dù cho mình đầy thương tích cũng vẫn cố gắng bò tiếp.

Bốn phía càng ngày càng run rẩy kịch liệt, độ dốc của hành lang cũng càng ngày càng lớn, rất nhiều đá vụn lăn xuống từ phía trên, nhiều lần suýt nữa đập phải nàng.

Cuối hành lang là cánh cửa thông ra bên ngoài, ánh sáng lấp lóe bên kia lại như vậy xa xôi, như vậy xa vời, nhẹ nhàng lay động, phảng phất lúc nào cũng có thể bị bóng tối thôn phệ.

Tiểu Yến không bò nổi nữa rồi.

Nàng dùng hết tất cả khí lực, tay chân mềm nhũn, nhưng đáy mắt lại ngưng tụ lại một mảnh ánh sáng óng ánh.

"Không được phép khóc, tiếp tục bò."

Tiểu nữ hài tự nói ở trong lòng mình, "Ta muốn giúp Mũ Đỏ ca ca cứu mụ mụ ra!"

Chính là niềm tin này, giúp nàng kiên trì bò lâu như vậy, nhưng bây giờ, vô dụng, những lời này cũng vô ích.

Nàng mặc dù kiên cường dũng cảm như thế nào, nhưng chung quy vẫn là tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, vô luận tự động viên như thế nào vẫn không thể ngăn mình muốn run rẩy cùng thút thít.

"Mụ mụ, mụ mụ, ta muốn mụ mụ!" Tiểu nữ hài khóc sụt sùi, nức nở nói.

Bỗng nhiên, bốn phía chấn động mạnh một cái, một mảng tường gạch lăn xuống, sượt qua bên người nàng, "Oanh" một tiếng, một mảnh bụi đất bắn lển.

Cửa bị đè ép, ánh sáng lập tức co vào một nửa.

"A!"

Tiểu nữ hài rốt cục nhịn không được nữa, hét rầm lên, tay chân buông lỏng, bị rơi xuống phía dưới.

Phía dưới là bê tông sắc nhọn và dây thép lởm chởm tựa như là một cạm bẫy gắn đầy lưỡi dao.

Ngay khi Tiểu Yến sắp rơi vào vực sâu, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay ấm áp liền đỡ nàng lên.

"Tiểu Yến, chớ nhụt chí, bò, tiếp tục bò, mụ mụ ngươi đang nhìn ngươi nha!" Một giọng nói phấn khởi, lại hớn hở, nghe vào có chút buồn cười, nhưng không biết tại sao lại làm kẻ khác cực kỳ yên tâm.

Tiểu nữ hài quay đầu nhìn lại, vui đến phát khóc: "Mũ Đỏ ca ca —— mụ mụ!"

Là Sở Ca, chẳng những cõng mụ mụ Tiểu Yến, còn lôi lôi kéo kéo học viên tinh anh hôn mê bất tỉnh, tất cả đều cứu ra —— hiệu lực của thuốc biến đổi gien vẫn chưa hoàn toàn mất hết. Sức lực của hắn lớn vô cùng, cho dù mang theo hai người, tuy đang đi trên hành lang lắc lư, xiêu vẹo dốc xuống nhưng không khác gì như đi trên đất bằng.

"Tiến lên."

Tiểu Yến cảm giác mình bị Mũ Đỏ ca ca kẹp lấy, cưỡi mây lướt gió, trèo lên trên, thanh âm của Mũ Đỏ ca quanh quẩn bên tai nàng, "Tin tưởng ta, chúng ta nhất định có thể leo ra đi!"

"Ừm."

Tiểu nữ hài nhắm mắt lại, hoàn toàn dựa vào Sở Ca, "Cám ơn ngươi, Mũ Đỏ ca ca, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể mang bọn ta đi ra ngoài!"

Tới gần, tới gần, cửa càng ngày càng gần.

Run rẩy, chấn động, bốn phía lắc lư cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Sâu trong lòng đất tiếng nổ càng ngày càng dày đặc, trong không khí nổi lơ lửng từng sợi khí tức không rõ, nhiệt độ càng ngày càng cao, phảng phất như bất kì lúc nào cũng sẽ có ngọn lửa màu đen từ khe hở luồn lên.

"A —— "

Sở Ca dốc hết toàn lực, không những dùng cả tay chân, càng là sử dụng lực lượng của mỗi một sợi cơ bắp quanh thân, liều lĩnh trèo lên trên, xông lên, vọt lên.

Rốt cục, ngay khi tòa nhà lần thứ 3 sụp lún rơi vào dưới lòng đất, Sở Ca mang theo ba người sống sót, từ cửa vọt ra.

Giữa ban ngày, nhưng cảm giác như một thế kỷ vừa trôi qua, ánh sáng chiếu chói lòa.

Gần như đồng thời, một tiếng nổ thật lớn, thiên băng địa liệt, ngọn lửa màu đen đốt cháy hết thảy, cả tòa tòa nhà vỡ thành mảnh nhỏ, đổ sụp hoàn toàn trở thành phế tích.

Sở Ca không có chỗ đặt chân, tự nhiên cùng ba người Tiểu Yến rơi xuống.

Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, đáy lòng lại dâng lên cảm giác cực kì không cam lòng.

Hắn chưa từng khát vọng lực lượng như bây giờ, hắn muốn có lực lượng vô cùng cường đại!

Nhưng mà không như tưởng tượng, bóng tối, đau đớn, cùng hủy diệt cũng không xuất hiện, bọn hắn —— cùng mảnh vỡ kiến trúc xung quanh đều bị một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên, thân thể chợt nhẹ như mất đi trọng lực.

Xi măng cốt thép bị bàn tay vô hình di chuyển, cẩn thận thăm dò, bóc ra từng lớp, bọn hắn bị tách ra, lơ lửng ở giữa không trung.

"Tại sao có thể như vậy?"

Sở Ca như nhìn thấy từng vòng từng vòng gợn sóng trong suốt, từ nơi lân cận truyền đến, tựa như như sóng biển, nâng lên bọn hắn cùng rất nhiều người sống sót và mảnh vỡ kiến trúc.

Trung tâm gợn sóng, là một nam tử đầu đội Mũ Đỏ, mặc đồng phục chiến đấu màu đỏ, quang mang chiếu xa vạn trượng.

Đồng phục chiến đấu của người này không giống với bộ đồ của Sở Ca và học viên tinh anh, càng giống như sự kết hợp của đồng phục chiến đấu cùng áo giáp cường hóa, nhẹ nhàng, cách nhiệt, lại trang bị đủ loại công cụ cứu viện công nghệ cao, những vẫn làm nổi bật lên thân hình vô cùng tráng kiện của người này.

Đằng sau đồng phục chiến đấu có một đôi cánh siêu hợp kim dài mười mấy mét, phía trên sơn một hình vẽ mãnh hổ chấp cánh vô cùng bá khí, còn lắp đặt hai ống phun khí có thể chuyển hướng ba trăm sáu mươi độ, Phi Hổ trên trời rơi xuống, uy phong lẫm liệt, đúng là đẹp trai hết nấc.

" "Như hổ thêm cánh, trời giáng thần Binh", đây chẳng phải là trang bị chiến đấu của anh hùng nổi danh nhất của Linh Sơn thị, Vân Tòng Hồ, một trong mười người mạnh nhất trong giải thi đấu Mũ Đỏ tinh anh siêu cấp toàn Thái Bình Dương,? Chẳng lẽ là hắn!"

Vân Tòng Hổ là thần tượng của Sở Ca, cảm giác khi trực tiếp gặp được thần tượng hoàn toàn khác xa với xem qua TV, mà tạo hình khốc huyễn không gì sánh được, hội tụ kết tinh của kĩ thuật tương lai, càng khiến Sở Ca trong mắt lóe ra tia lửa, "Đây là trang bị gì, gồm cả đặc tính cường hãn của áo giáp cường hóa loại nhẹ và Thiết giáp động lực, quá đẹp trai đi!"

Tên Mũ Đỏ đẹp trai vô song này, dựa vào linh kiện phun khí trên cánh lơ lửng giữa không trung, hai tay giơ lên cao cao, đột nhiên phát lực.

Sự tình không thể tưởng tượng nổi phát sinh, trong không khí, gợn sóng ngưng tụ đến mắt thường có thể nhìn thấy được, Sở Ca cùng tất cả người sống sót, đều bị gợn sóng tách ra từ đống mảnh vỡ bê tông cốt thép, giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền vô hình, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

"Đây là... Siêu năng lực?" Sở Ca lóe lên suy nghĩ, nghĩ đến tên cường giả bí ẩn trong tần số truyền tin.

Hình tượng của cường giả bí ẩn, cùng thân ảnh của Vân Tòng Hổ ghép đến cùng một chỗ, phù hợp hoàn mỹ.

Nguyên lai, người mới vừa rồi cùng hắn liên lạc, cũng tặng cho hắn rất nhiều năng lượng chấn kinh, cùng cứu hắn một mạng, liền là thần tượng Vân Tòng Hổ!

Thì ra Vân Tòng Hổ là giác tỉnh giả, có được... siêu năng lực thuộc loại khống chế trọng lực, cách không ngự vật!

Trách không được sinh mệnh lực của hắn cường hãn như thế, năng lượng chấn kinh của một người liền vượt qua một trăm người bình thường, càng không có gì kì quái khi hắn tự tin như vậy, dám đơn thương độc mã đến cứu người!

Chính mình vậy mà khiến "Phi Hổ Linh Sơn " trong truyền thuyết đều thất kinh? Oa...

Sở Ca rất muốn nhảy lên, cảm ơn thần tượng... Ủng hộ và cổ vũ.

Nhưng sau khi Vân Tòng Hổ cứu ra tất cả người sống sót, tư thái cảnh giác vẫn trầm trọng như cũ mà, nhìn cũng không nhìn bọn hắn, mắt nhìn chằm chằm chỗ sâu trong phế tích.

Oanh!

Chỗ sâu trong phế tích, dâng lên một đoàn ngọn lửa màu đen, trong ngọn lửa vậy mà lại lại có người.

Kia là một thiêu niên, độ tuổi gần giống Sở Ca, mặc quần áo thể thao cùng ván trượt màu đỏ, bị bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, chậm rãi bay tới giữa không trung.

Hắn tựa hồ chưa thể khống chế tốt ngọn lửa màu đen, trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo, khoa tay múa chân, giống như là đang trong đầm lầy bơi lội.

Nhìn xem phế tích ngổn ngang do tự tay mình tạo, nét mặt của hắn vừa thống khổ, vừa hưng phấn, vừa sợ hãi, vừa hối hận cùng điên cuồng cực độ, gân xanh như từng con giun, giăng khắp nơi, bò đầy khuôn mặt, xấu xí đến cực điểm.

Ngọn lửa màu đen bùng cháy, ở giữa không trung biến thành đủ loại hình dạng khác nhau, giống như một đámrắn độc điên cuồng nhảy múa.

"Nhìn xem ngươi đã làm gì!" Vân Tòng Hổ gầm nhẹ, thanh âm cuồn cuộn như lôi đình, bao trùm cả mảnh trời không, cánh vung lên, gợn sóng khuấy động, lượng lớn mảnh vỡ bê tông liền bay về hướng thiếu niên kia, đá vụn sắc nhọn nhanh chóng xoay tròn, cốt thép thì giăng khắp nơi, bện thành một cái lồng giam kín không kẽ hở.

Thiếu niên kia con mắt đăm đăm, biểu lộ trong nháy mắt trở nên cực kì dữ tợn.

"Ta làm sao biết? Ta chỉ tại chỗ này thí nghiệm siêu năng lực mà thôi! Không ai có thể bắt lấy ta!" Hắn hét lên một tiếng, ngọn lửa màu đen biến thành bốn quả cầu lửa cực độ nguy hiểm ẩn chứa lực lượng cuồng bảo còn mạnh hơn tia chớp hình cầu, gào thét, phóng tới hướng Vân Tòng Hổ.

Ầm ầm ầm ầm!

Cầu lửa cùng xi măng cốt thép chạm vào nhau giữa không trung, giống như là bốn quả bom nổ, sóng khí như bài sơn đảo hải ( dời non lấp bể),bọn Sở Ca liền bị lật tung, như diều đứt dây bay ra ngoài.

Hiệu lực của thuốc biến đổi gien đã hao hết.

Sau khi tiêu hao cực độ, tặc đi nhà trống, thân hình của Sở Ca như lung lay sắp đổ.

Coi như không còn sóng khí xâm nhập, hắn cũng sắp hôn mê rồi.

Nhưng trước khi hôn mê trước lại là vô cùng an tâm.

Bởi vì Vân Tòng Hổ ——Mũ Đỏ chân chính đã tới.

Tựa như Tiểu Yến sâu sắc tin tưởng hắn, hắn cũng sâu sắc tin tưởng Mũ Đỏ chân chính.

Mũ Đỏ chính là chắn ở trước mặt của hắn, vì thủ hộ hắn mà chiến, hắn còn có cái gì để lo lắng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.