Kì nghỉ đông đã hết, Đường Gia Duệ theo lão gia về lại thành phố Hương Đảo, trong lòng có một việc khiến hắn rất phiền muộn.
Em gái nhờ Đường Gia Duệ chiếu cố một người.
Đường Gia Duệ phiền muộn nghĩ: Vì sao a! Ta chiếu cố chính bản thân mình là cùng, nào có dư thừa tinh lực đi chiếu cố kẻ khác.
Tại đơn vị mới, em gái của Đường Gia Duệ quen được một đồng nghiệp nữ, cá tính hợp nhau nên hai người liền trở thành khuê trung mật hữu[1]. Năm nay, em trai của vị mật hữu kia thi vào đại học ở Hương Đảo. Em gái biết được, liền nhờ Đường Gia Duệ chiếu cố nam hài kia.
Có trong tay địa chỉ trường học, điện thoại cũng như thông tin của cậu trai kia, nhưng Đường Gia Duệ cố ý đem vứt ra sau đầu, đã không đi nhìn qua đối phương, lại càng không thèm gọi lấy một cú điện thoại. Chuyện này đã trôi qua đến hơn một tháng.
Hôm nay tan tầm về đến nhà, Đường Gia Duệ nhận được điện thoại của em gái. Sau khi nói chuyện phiếm, em gái bèn hỏi: “Anh, ngươi đã đi gặp Tiểu Manh chưa?”
Đường Gia Duệ tối sầm mặt, khụ một tiếng, đáp: “Vẫn chưa.”
“Ngươi đi xem nó đi.”
Nội tâm Đường Gia Duệ không hờn giận nghĩ: Gặp, gặp? Ta nào có thời gian rảnh.
“Em à, ta bề bộn nhiều công việc, hiện tại không thể phân thân.”
Em gái oán niệm rầm rì nói: “Ngươi thoái thác trách nhiệm.”
“Ta nào có thoái thác, ta thật sự là công việc bề bộn, ngươi cũng không phải là không biết.”
Điều Đường Gia Duệ nói là sự thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-quoc-gia-he-liet-bo-9-nan-dac-huu-tinh-nhan/1318258/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.