“đồ gia truyền?” Bùi Triển Vân đễ dàng đem Tuyên Thiếu Minh đè lại xuống giường, hai người ngồi đối mặt với nhau, hắn hỏi: “ta ngửi được mùi rượu trên người ngươi, nó chính là nguyên nhân sao?”
“ngươi ngửi được?” Tuyên Thiếu Minh không dám tin trợn to hai mắt.
“Ân!” Bùi Triển Vân vuốt cằm.
“oa, lỗ mũi của ngươi cũng quá linh đi.” Tuyên Thiếu Minh rất kinh ngạc, tùy ý lắc lư chiếc ngọc trong tay.
không thể tin được cái bình ngọc nho nhỏ này lại làm ra nông nỗi như thế, Bùi Triển Vân thật sự sợ hãi than.
Tuyên Thiếu Minh chỉ vào cái miệng bình tinh tế nói: “rượu trang chúng ta dùng chuếc bình kiểu này để đựng Thẩm Xuân Nhưỡng.”
“đây chính là hương vị của Thẩm Xuân Nhưỡng?” hai tròng mắt của Bùi Triển Vân nhất thời tỏa sáng.
“đúng vậy a.” Tuyên Thiếu Minh thu cái bình trở về, cẩn thận xem xét một chút rồi lại đeo vào, sau đó nói: “ta từ nhỏ đã đeo chiếc ngọc này, đây là lần đầu tiên ta thấy có người ngửi được hương vị của nó đó.”
Bùi Triển Vân nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc của y không nói gì, nhưng ánh mắt cứ như là– hổ đói rình mồi.
Tuyên Thiếu Minh bị hắn nhìn như vậy toàn thân sợ hãi, không khỏi dịch dịch mông về phía sau.
đột nhiên, Bùi Triển Vân nắm chặt lấy hai cánh tay y.
“đại, đại sư huynh?” thanh âm của Tuyên Thiếu Minh run rẩy, lạnh hết cả sống lưng, trong đâù tràn ngập mấy lời đồn đại ma quỷ ben lề đường mà miên man suy nghĩ.
nghe nói ở nơi sơn dã rất hay xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291072/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.