Đỏ, Kim, Hổ ba người đang đánh bài trong phòng nghỉ ở cuối hành lang, Hoắc Hổ thấy Triển Hành tới, vội nói: “Đỡ hơn chưa?”
Triển Hành gật gật đầu, cuộn người trên ghế sô pha, lấy ra hai cái túi nhỏ, một cái đựng di vật của Cừu Nguyệt, cái còn lại đựng vài món cổ vật Đôn Hoàng_____Bút lưu sa Phật dược sư khắc đá, gương đồng Tam Công, kinh văn Đại Phổ tế.
“Còn một cái bình gốm phi điểu nữa, bị chính ảnh ném vỡ rồi” Triển Hành nói: “Hổ ca đưa mấy món này cho Cảnh Phong nha?”
Hoắc Hổ nhận lấy, nhìn hai người Tóc Đỏ trưng cầu ý kiến, Tóc đỏ ngậm điếu thuốc, hờ hững nói: “Tôi không quản chuyện văn vật”
Hai mắt Tham tiền lập tức tỏa sáng hình đồng tiền: “Đưa tôi xem xem đưa tôi xem xem…” Liền bị Tóc Đỏ đè gáy, lập tức nói: “Xía, đồ bỏ”
Hoắc Hổ gật gật đầu, quay về phòng, Triển Hành nhận lấy bài trong tay Hoắc Hổ đánh thay.
Tham tiền lười biếng nói: “Dưới lầu có suối nước nóng, được thì đi ngâm, chóng khỏi bệnh”
Triển Hành “Ừm” một tiếng, quan sát sắc mặt Tóc Đỏ, nhìn không ra vui giận, cậu đang suy tư xem có nên mở miệng hỏi chuyện sau này xử lý thế thế nào không, Tóc Đỏ ụp bài lên bàn, nói: “Bệnh của tiểu Đường sao rồi?”
Triển Hành đáp lấy lệ: “Đỡ rồi, mấy chú không đi thăm cậu ấy à?”
Tóc Đỏ gạt tàn thuốc: “Lát nữa cậu dẫn tiểu Đường ngâm nước nóng, đợi tinh thần tốt hơn chút hãy tới tìm tôi, ngày mai cũng được, có chuyện muốn thương lượng với nó”
Triển Hành gật gật đầu, Tham tiền cười he he, nói: “Các cậu lấy tiền của tiểu Đường hả? Một năm nó chỉ có ba ngàn quân lương, để dành chút đỉnh đó cũng vất vả…”
Triển Hành lập tức nói: “Cháu sẽ trả lại cậu ấy”
Tham tiền gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong từ trong phòng đi ra, đứng ở hành lang, dường như muốn nói gì đó, nhìn một lát rồi lên tiếng: “Tiểu Tiện, qua đây”
Triển Hành: “Không rảnh, đang đánh bài”
Hoắc Hổ duỗi eo đi ra, nói: “Ngâm nước nóng ngâm nước nóng”
Lông Đỏ và Tham tiền giống như nhận được tín hiệu, mạnh ai nấy đứng dậy: “Mua ít bia ướp lạnh uống, xuống dưới ngâm nước nóng cho thoải mái!”
Hai lính đặc chủng theo Hoắc Hổ xuống lầu, đi sạch trơn, Triển Hành đành lạnh mặt thu bài, ngơ ngẩn xào bài, rồi cho vào hộp.
Lâm Cảnh Phong đứng đằng xa, nói: “Giờ qua được chưa?”
Triển Hành: “Tại sao không phải là anh qua đây?”
Lâm Cảnh Phong suy nghĩ một hồi, rồi đi qua, Triển Hành ném bài trong tay, làm rơi vung vãi trên bàn trà, cậu đứng dậy lướt qua Lâm Cảnh Phong về phòng.
“Em quậy cái gì?” Lâm Cảnh Phong giơ tay lên chống vào tường, cản đường Triển Hành.
Triển Hành nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong tự giễu cười nói: “Dạy thành đồ đệ, đói chết sư phụ, Triển tiểu gia oai phong rồi nhỉ? Có thể tự mình xuống đấu rồi?”
Triển Hành cười nói: “Xin lỗi sư phụ, tôi đã giấu đồ riêng, còn vật này nữa” Nói đoạn lấy một tấm thẻ khắc kim văn điệp mã trong túi áo khoác ra đưa cho Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong do dự chốc lát, nhận lấy tấm thẻ: “Em không có đọc bức thư kia à?”
Triển Hành: “Thư gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Đừng giận nữa”
Triển Hành: “Nào có, sư phụ à, đồ đã giao cho anh hết rồi, muốn đi thì tốt nhất nên đi liền bây giờ đi, kẻo qua hai ngày nữa hết cửa đi, chú Đỏ bảo muốn giao anh cho cảnh sát đấy”
Lâm Cảnh Phong nhíu nhíu mày, Triển Hành lại cười nói: “Đồ đưa hết rồi, thanh toán xong há, mau đi đi, nguy hiểm lắm”
Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành, nói: “Em nghe anh nói, tiểu Tiện”
Thần sắc Triển Hành dường như có chút thả lỏng.
Lâm Cảnh Phong: “Em không có xem thư, phải không? Anh biết tung tích Đường Sở, Bân tẩu nói anh ta bị lão già mang đến Phủ Viễn rồi, đang chờ lấy mấy vật này, nên lúc ở dưới lòng đất anh mới kêu em lấy một món ra, chứ không phải chính anh muốn”
Triển Hành: “Ờ, rồi sao?”
Lâm Cảnh Phong: “Anh tính giao nó cho Thôi Văn, bảo Thôi Văn đem mấy món hàng này tới Phủ Viễn…Tình hình nơi đó tương đối phức tạp, có quân đội Russia đóng trại, tiểu Tiện, em và Đường Du về trước đi, anh cam đoan…”
Triển Hành nói: “Tôi tên Triển Hành, chỉ có ba tôi, cậu tôi mới có thể gọi tôi tiểu Tiện, nhũ danh này mọi người gọi chơi cho vui thôi, chứ tôi không tiện, hiểu chưa? Không được gọi mãi như vậy nữa”
Lâm Cảnh Phong cực kỳ bực bội, im lặng một hồi, quyết không buông tay: “Tiểu Tiện!”
Lâm Cảnh Phong kéo mạnh Triển Hành vào người, đè lên tường ôm chặt.
Triển Hành bấm công tắc, Lâm Cảnh Phong vạn vạn không ngờ Triển Hành nói giật là giật liền, lập tức toàn thân dính điện kêu lách tách, ngã rầm xuống đất.
“Anh kêu tôi giật đấy nhé” Triển Hành nói.
Lâm Cảnh Phong nằm trên mặt đất co giật chốc lát, há miệng thở dốc, rồi vịn tường đứng dậy, Triển Hành quên mất điện áp đã bị điều chỉnh, cường độ không lớn quá, Lâm Cảnh Phong dường như khó có thể tin, tức giận nói: “Em thật sự ra tay được!”
“Lẽ ra nên chỉnh cao lên chút…” Triển Hành lẩm bẩm, cất gậy điện vào, xoay người về phòng.
Lâm Cảnh Phong giống như chịu đả kích rất lớn, móc khẩu Desert Eagle ra, cưỡng ép nhét vào tay Triển Hành, không nói hai lời cầm cổ tay cậu kéo tới trước ngực mình, để họng súng chỉa ngay tim, phẫn nộ quát: “Bắn đi!”
Cổ tay Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong siết chặt, lực đạo mạnh đến đau nhói, Lâm Cảnh Phong như mất lý trí quát: “Giết tôi luôn đi!”
Lâm Cảnh Phong vừa hét, cửa phòng tới tấp mở ra, Đường Du và Lam, Thanh đều ra khỏi phòng nhìn cặp vợ chồng son cãi nhau.
Triển Hành lặng người chốc lát, rồi mắng nhiếc inh ỏi như chốn không người: “Con mẹ anh, đồ khốn nạn! Lão tử không phải người chắc! Lão tử theo anh là để anh vứt bỏ sao! Nói đi liền đi! Anh muốn tiền thì tự đi kiếm đi!”
Bụng lửa giận của Lâm Cảnh Phong không có chỗ xả, nạt lại Triển Hành: “Tôi đây không phải vì tương lai chúng ta sao! Chẳng lẽ muốn tôi để em sống dưới phòng ngầm cả đời?!”
Triển Hành: “Phải! Anh đi kiếm đi! Kiếm về xong tự xài luôn đi! Hôm nay tôi nói cho anh hay, kể từ lúc anh rời bỏ phòng ngầm thì chúng ta đã xong rồi! Tự anh trở về phòng ngầm sống một mình cả đời đi!”
Lâm Cảnh Phong: “Em…”
Triển Hành gào thét: “Nói thật cho anh biết tôi tới đây không phải để tìm anh! Tôi là tới giúp Đường Du! Anh đừng cho rằng tính tình tôi vĩnh viễn đều như vậy! Anh cút đi! Anh thích làm gì thì làm! Hàng anh muốn tôi đã giúp anh tìm rồi! Mọi người một đao đoạn tuyệt, không ai dựa vào ai nữa hết! Chữ Q như con giun, nhưng con giun cũng có tự tôn! Anh hiểu chưa!!!”
Triển Hành túm ngực Lâm Cảnh Phong không ngừng đẩy mạnh, nức nở mắng: “Anh đi đâu chỉ cần dẫn tôi theo thôi, tôi sẽ không nói tiếng nào lập tức đi theo anh! Anh im ỉm chạy đi một mình! Coi tôi là cái gì! Con giun cũng có tự tôn anh hiểu chưa! Hiểu chưa!!! Hiểu hay không!!!”
Đường Du lấy loa phóng thanh qua: “Cần cái này không?”
Triển Hành xoay người đưa tay giật loa phóng thanh, hùng hùng hổ hổ chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, nạt Lâm Cảnh Phong: “Lâm Cảnh Phong! Con giun cũng có tự tôn! Anh_____hiểu_____chưa!!!”
Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành dùng loa phóng thanh hét thẳng vào mặt, tức khắc choáng váng, màng nhĩ sung huyết, vội nói: “Em nghe anh nói…”
Y gắng gượng tiến lên, một tay đè loa phóng thanh của Triển Hành, Triển Hành gọn gàng giơ tay tung quyền, đánh vào mặt Lâm Cảnh Phong, đánh y bật ngửa ra sau, ngã lên nền thảm.
Lâm Cảnh Phong lại đuổi theo, Triển Hành một cước đạp Đường Du vào phòng, thuận tay sập cửa.
Nón Xanh và Mắt Lam đứng ngoài xem chia nhau ăn một gói đậu phộng, say sưa nói chuyện, bình luận rôm rả.
Nón Xanh: “Tuổi trẻ thật tuyệt mà”
Mắt Lam: “Ờ, tuổi trẻ thật tuyệt”
Lâm Cảnh Phong đứng ở ngoài một hồi, đoạn cởi áo lông trở tay ném mạnh, tóc tai rối bù, cầm áo lông quăng tới quăng lui trước cửa phòng.
Triển Hành kề sát vào lỗ mắt thần nhìn ra ngoài, thấy Lâm Cảnh Phong phát điên, lập tức đạp văng cửa, túm Lâm Cảnh Phong đập tiếp.
“Không thèm nữa thì trả cho tôi! Tôi đem lót ổ chó!” Triển Hành phẫn nộ giật áo lông, rồi sập cửa phòng lần nữa.
Lâm Cảnh Phong vuốt tóc, buồn bực ngồi trong phòng nghỉ ngơi trước thang máy hút thuốc, lại hung hăng đạp bàn trà một cái.
Triển Hành cầm áo lông, nhìn qua nhìn lại trên lỗ mắt thần, Đường Du nói: “Đừng cãi cọ nữa, giáp mặt nói chuyện đàng hoàng, ầm ĩ cái gì?”
Triển Hành cầm loa phóng thanh hét Đường Du: “Tôi không tin tôi không thu phục được anh ta…”
Lỗ tai Đường Du kêu o o, giật mạnh loa phóng thanh qua, nạt Triển Hành: “Cậu đánh lại anh ta sao! Hả?! Cả tôi đánh cũng không lại! Bộ dạng anh ta vừa nhìn liền biết người luyện võ, nếu không phải anh ta nhường cậu, cậu đã bị đập cho tử ẹo rồi, không hiểu hả?!”
Triển Hành bị hét suýt nữa thổ huyết, xua tay bảo không tiếp tục nữa, đứng một hồi, rồi bắt đầu lục đồ.
“Tôi thấy anh ấy không dám phản kháng, nên mới động thủ trước” Triển Hành dương dương tự đắc nói.
Đường Du bực bội: “Lại tính làm gì nữa?”
Triển Hành lục ra cái áo choàng tắm: “Ngâm nước nóng, chú Đỏ kêu á. Họ đang ngâm đấy”
Đường Du nằm trên giường nhìn trần nhà: “Lát nữa hẳn đi, giờ đụng mặt cậu bảo tôi phải nói gì đây?”
Triển Hành cầm loa phóng thanh la hét Đường Du: “Đi ngay bây giờ mới nhìn thấy chứ! Đồ ngốc nhà cậu!”
Đường Du: “…”
Lát sau, Triển Hành và Đường Du cầm áo choàng và khăn tắm, mang dép lê ra ngoài, lướt qua Lâm Cảnh Phong, Triển Hành dùng dư quang khóe mắt liếc trộm, Lâm Cảnh Phong lập tức dụi thuốc đứng dậy: “Đi đâu?”
Triển Hành nháy nháy mắt, ra hiệu Đường Du kệ đời anh ta, bước vào thang máy, Lâm Cảnh Phong vọt vào phòng như một cơn gió, thay đồ theo xuống suối nước nóng.
Ở một bên phòng thay đồ, Triển Hành cởi sạch, đem quần áo dơ mấy ngày liền, bao gồm cả áo lông của Lâm Cảnh Phong nhét hết vào máy giặt của nhà nghỉ hết sức bạo lực, rồi dùng chân đạp đạp.
Lâm Cảnh Phong đứng một bên cởi đồ, một món, hai món…Cởi trần truồng toàn thân, đứng một bên nhìn, rồi từ từ cương lên.
Lâm Cảnh Phong cởi chiếc quần lót chữ T bằng vải sa đen xuống, hai sợi dây treo một mảnh vải con con, Triển Hành nhịn không được liếc trộm, Lâm Cảnh Phong đỏ mặt, cũng lấy quần áo nhét vào máy giặt, đoạn mở chức năng giặt + hong khô.
Triển Hành quấn khăn lông quanh eo, hùng dũng hiên ngang đi ngâm nước nóng ăn đậu hủ.
Wow! Ít người ghê! Không có ông bác gây mất hứng, toàn là mấy chú đẹp giai!!
Đường núi Trường Bạch đã bị bịt kín, bữa trước lúc bão tuyết đổ bộ du khách đã rút hết xuống núi, hiện trong nhà nghỉ chỉ còn nhóm người bọn họ.
Đỏ, Lam, Thanh, Kim bốn người đàn ông đều đang ngâm nước nóng, Đỏ đang uống bia, cánh tay cường tráng khoác lên thành hồ, cùng Hoắc Hổ trò chuyện.
Triển Hành nhảy ùm xuống nước, sặc mấy ngụm, bị nóng kêu la chí chóe.
Đường Du thở hắt ra, ngâm đến đỏ ửng toàn thân, khoác vai Triển Hành ra hiệu cậu xích qua chút, muốn nói chuyện, Triển Hành kề sát qua, nhìn xuống dưới nước một cái.
Giọng Triển Hành tạo thành âm vang lượn lờ: “JJ của cậu bé tí tẹo”
Đường Du dựng lông: “Tôi chưa có cương!”
Lam và Thanh cười sằng sặc.
Hoắc Hổ và Tóc Đỏ đều là những tráng hán cường tráng, vùng nước sau hòn non bộ mờ mịt hơi sương, nhìn không rõ, Triển Hành và Đường Du nói chuyện một hồi, rồi nửa bơi nửa bước chen qua.
“Uống bia không?” Đường nét cơ bắp của Tóc Đỏ kiện mỹ, nước nóng hun da hắn đỏ ửng, trên cổ đầy mồ hôi gợi cảm.
Triển Hành nhìn mà dưới háng phát cương, đu lên người Hoắc Hổ cọ, tóc của Tóc Đỏ hơi dài, ướt đẫm bết vào bên cổ, hỏi: “Muốn làm gì? Đừng qua đây” Nói đoạn giơ tay đẩy đầu Triển Hành ra.
Triển Hành cưỡi trên đùi Hoắc Hổ, vểnh khẩu đại bác nhỏ của mình lên, đang muốn thừa cơ dê xồm Tóc Đỏ, Tóc Đỏ ho một cái, nói: “Có gì nói mau, đừng dong dài”
Triển Hành: “Đường Du kêu cháu hỏi thử xem chú tính xử lý chuyện của…anh cậu ấy thế nào”
Tóc Đỏ ngẫm nghĩ, rồi nói: “Kêu nó qua đây”
Triển Hành: “Í, chú có hình xăm…” Đoạn đưa tay sờ cổ Tóc Đỏ, rồi nhéo cơ ngực hắn một cái, Tóc Đỏ thình lình giơ tay nhấn Triển Hành xuống.
Lục ục lục ục.
Tóc Đỏ nhịn không được muốn trị thằng quỷ nhỏ này một trận, nhưng động tác này lại quá đúng ý Triển Hành.
Triển Hành đập bì bõm, mở to mắt nhìn trong nước.
Tóc Đỏ: “…”
Triển Hành: “!!!”
Triển Hành quay đầu nhìn Hoắc Hổ, Hoắc Hổ luống cuống nói: “Mau ngồi dậy, coi chừng sặc nước…”
Tóc Đỏ thực sự bó tay với thằng nhỏ này, đạp Triển Hành một cước, để Triển Hành bơi ra: “Biến mau!”
Da Triển Hành bị nước nóng thấm trơn lùi, Hoắc Hổ lại đẩy đẩy, xấu hổ rút tay về.
“Da mịn thịt mềm, được ba nó nuôi tốt thật” Tóc Đỏ nói.
Hoắc Hổ gật gật đầu: “Y hệt đàn bà”
Triển Hành bơi về bên kia hồ nước nóng, nói: “Chú Đỏ kêu cậu qua”
Đường Du do dự chốc lát, Triển Hành nói: “Đi đi, đừng sợ”
Đường Du: “Tôi không có sợ!”
Triển Hành: “Thật ra thì không đau đâu, bất quá của Hổ ca cũng siêu to, tiến công liên tục hai đợt còn có thể, chứ mà song long nhập động sẽ chết người đó, cậu phải gắng gượng nha…”
Đường Du xù lông: “Cậu nói tào lao cái gì vậy!”
Triển Hành: “Muốn tôi qua theo cậu không, cậu phụ trách chú Đỏ tôi phụ trách Hổ ca?”
Triển Hành ủi Đường Du, đồng thời thầm nghĩ trước tiên Đường Du ngồi ngang eo Lông Đỏ nhún lên nhún xuống, tới chừng hấp hối lại bị Hoắc Hổ ôm qua, ngồi vắt ngang eo Hoắc Hổ chuyển động, cuối cùng Hoắc Hổ và Lông Đỏ đè Đường Du chơi trò khẩu vị nặng hung tàn song long.
Đang tính bơi qua xem GV thì nghe Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Họ đâu có kêu em qua, háo sắc vậy làm gì?”
Triển Hành oán hận quay đầu lại liếc Lâm Cảnh Phong, ánh mắt như muốn nói không phải chuyện của anh.
Lâm Cảnh Phong ngồi xuống bên thành hồ, nói: “Qua đây”
Triển Hành lùi một chút, Lâm Cảnh Phong cởi trần, quấn cái khăn trắng ngang eo, chỗ giữa háng gồ lên, cặp chân dài ngâm trong hồ.
“Còn giận à? Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng luôn rồi, em còn muốn sao nữa? Nói thẳng ra cho thống khoái đi” Trên mắt trái của Lâm Cảnh Phong vẫn còn tím bầm, chính là quà lưu niệm từ một quyền của Triển Hành ban nãy.
Triển Hành nhìn một cái liền mềm lòng, nhưng vẫn không để ý tới y, mà nhìn Đường Du đằng xa.
Lâm Cảnh Phong thấy Triển Hành lại muốn đi chỗ khác, bèn từ sau lưng ôm eo cậu.
Triển Hành: “Tránh ra chút coi, ai quen mấy người”
Vật nọ của Lâm Cảnh Phong chỉa vào mông Triển Hành: “Hửm? Em làm gì được anh?”
Triển Hành: “Giật chết anh”
Lâm Cảnh Phong: “Em không có gậy điện, muốn sặc nước không, anh sẽ tiểu vào nước”
Triển Hành hơi cử động nhẹ, Lâm Cảnh Phong lập tức siết càng chặt hơn, Triển Hành cắn răng chịu đựng, cảm thấy cây gậy cứng kia đang chầm chậm đâm vào.
“Ê chỗ này không được…Tôi la lên đó” Triển Hành vội nói khẽ: “Thực sự không được…”
May mà Lâm Cảnh Phong húc vào chưa lâu liền nói: “Đợi chừng về làm em nhé?” Sau đó rút cả cây ra.
Triển Hành đỏ mặt tía tai, nước nóng khiến da họ trơn trượt, lúc ma sát sinh khoái cảm khó nói, thậm chí không cần bôi trơn đã có thể thúc thẳng vào.
Mới nãy Lâm Cảnh Phong cắm vào gần như ngập cả cây, khiến cậu hơi mê luyến cảm giác căng đầy đó, bất quá dù có to gan cỡ nào cậu cũng không dám ấy ấy trong hồ nước nóng đầy người này.
Lâm Cảnh Phong thổi một hơi nóng rực vào tai cậu: “Để sư phụ ôm một lát, nhớ em quá”
Triển Hành mệt mỏi gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, mở đôi chân thon dài ra, kêu Triển Hành ngồi đưa lưng về phía mình.
“Anh nói xem, họ sẽ giúp Đường Du chứ?” Triển Hành gối lên vai Lâm Cảnh Phong.
Trong đồng tử thâm thúy đen láy của Lâm Cảnh Phong ngập hơi sương, y nói: “Sẽ, dù sao Đường Du cũng đã theo họ mấy năm trời”
Đột nhiên Triển Hành nói: “Lông bên dưới của chú Đỏ cũng có màu đỏ luôn”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành: “Là màu đỏ sậm, hơi ngã nâu, siêu soái siêu gợi cảm, to xấp xỉ Hổ ca…Không biết chú Lam có phải cũng…Bọn mình đi xem đi?”
Lâm Cảnh Phong: “Em…”
Triển Hành: “Ây yo…A…”
Lâm Cảnh Phong ở phía sau khẽ cắn vành tai Triển Hành: “Đẹp mắt lắm sao?”
Triển Hành không ngừng cầu xin, nhưng Lâm Cảnh Phong không thả cậu ra, ngón tay thon dài nhéo phân thân cương vểnh của cậu, chầm chậm dùng lực ở chỗ đầu đỉnh, vạch lỗ niệu đạo của cậu ra.
Nước nóng kích thích đầu đỉnh mẫn cảm vốn đã khiến Triển Hành thích thú khó tả, giờ lỗ niệu đạo bị vân vê hơi hé ra càng khiến cảm giác kích thích đó phóng đại lên gấp bội, Triển Hành chịu không nổi, đưa tay kéo Lâm Cảnh Phong ra, nhưng Lâm Cảnh Phong siết chặt eo cậu sống chết không buông.
“Còn dám không?” Lâm Cảnh Phong uy hiếp.
Triển Hành: “Không…Không dám nữa”
Nghe vậy Lâm Cảnh Phong mới chịu buông tay, Triển Hành đỏ mặt thở dốc, Lâm Cảnh Phong lại nhấc chân Triển Hành lên, để cậu đối mặt với mấy người trong suối nước nóng đằng xa, mở lớn hai chân cậu ra như tư thế đi tiểu.
“Nằm xuống chút nữa” Lâm Cảnh Phong để lưng Triển Hành dán lên ngực mình, dựa nghiêng nghiêng vào.
“Ư…không được” Triển Hành nói: “Sẽ bị thấy mất”
Lâm Cảnh Phong kéo khăn lông bên bờ qua, thả vào trong nước, đắp ngang eo Triển Hành, rồi dùng khớp gối kẹp lại.
Triển Hành lưu luyến nằm trên người Lâm Cảnh Phong, cực kỳ thoải mái, trong mắt ngập hơi sương, lười cử động, cũng chẳng muốn cử động, cậu cảm giác ngón tay của Lâm Cảnh Phong đang nhẹ nhàng đùa bỡn giữa háng mình.
“Thoải mái không?” Lâm Cảnh Phong hỏi khẽ.
Triển Hành: “Ừm…Em cũng giúp anh nhé?”
Lâm Cảnh Phong: “Lát nữa đi, em không cần nhúc nhích”
Triển Hành rũ hai tay bên hông, vuốt ve đùi Lâm Cảnh Phong, hưởng thụ chuyển động trùng lặp từ ngón tay y.
Lâm Cảnh Phong hiểu rất rõ những chỗ mẫn cảm của Triển Hành, một tay y vuốt ngực Triển Hành, kẹp đầu nhũ cậu, ngón cái tay kia thì xoa ấn đỉnh đầu đỉnh cậu, ngón trỏ và ngón giữa gập lại, dùng bụng ngón tay cọ xát mớ gân trên vật cứng.
Triển Hành thoải mái ngâm nga, đằng xa, Đường Du đứng trong nước, cúi thấp đầu.
Vẻ như Tóc Đỏ đang dạy bảo gì đó.
Lâm Cảnh Phong: “Đường Du đang khóc?”
Triển Hành: “Không có đâu, em nghĩ cậu ta đang cúi đầu dòm…JJ của chú Đỏ và Hoắc Hổ…”
Lâm Cảnh Phong: “Em…Đừng tưởng người ta cũng thô bỉ như em…”
Triển Hành: “Á…sắp bắn rồi”
Lâm Cảnh Phong ngừng động tác, phân thân Triển Hành run run trong nước, trướng căng phát đau. Lâm Cảnh Phong dùng hổ khẩu kẹp gốc phân thân Triển Hành, nắm nó lắc lắc, Triển Hành lại không ngừng rên rỉ.
“Khóc thật kìa” Lâm Cảnh Phong hôn hôn gò má Triển Hành, ra hiệu cậu nhìn Đường Du.
Đường Du đưa tay lau nước mắt, bốn người của Tổ hành động đặc biệt đều đi qua, nhao nhao trêu ghẹo Đường Du, Tóc Đỏ lại cười xoa xoa đầu cậu.
Đường Du khổ sở đứng khóc không ngừng, cậu ôm eo Tóc Đỏ không buông, chôn mặt vào người hắn, bả vai chậm rãi phập phồng.
Triển Hành hâm mộ: “Em cũng muốn ôm từng người…Ưm, em không có nói gì hết…”
Để trừng phạt, Lâm Cảnh Phong đâm ngón giữa và ngón trỏ vào hậu đình Triển Hành, Triển Hành vội nắm cổ tay y xin tha.
Nửa ngày sau Đường Du mới bình tĩnh lại, các chiến hữu của cậu đứng trong nước nóng, lần lượt xoa xoa đầu cậu, Đường Du đỏ mắt gật đầu.
Các lính đặc chủng mặc áo choàng tắm lên bờ, Tóc Đỏ đi qua bên hồ, nói: “Các cậu mới bệnh dậy, đừng ngâm lâu quá”
“Mấy chú đi đâu? Tính chừng nào đi?” Triển Hành hỏi.
Triển Hành nhìn đôi chân bên dưới áo choàng tắm của họ, nhịn không được đưa tay ra bứt lông chân một người, Mắt Lam la oai oái, đạp đầu Triển Hành đá cậu xuống nước, mọi người cười ầm ĩ.
Tóc Đỏ nói: “Tối nay có thể đánh bài, bắt đầu từ ngày mai, mọi người cùng nhau hành động” Nói đoạn lại nhìn Lâm Cảnh Phong: “Sáng mai chúng ta mở cuộc họp, thương lượng kế hoạch một chút”
“Được” Lâm Cảnh Phong tránh né tầm mắt hắn.
Triển Hành gật đầu, Hoắc Hổ cũng đi.
“Này, họ bảo sao?” Triển Hành hỏi: “Đáp ứng không?”
Đường Du: “Đáp ứng rồi, nhưng anh tôi…Hiện không biết còn sống hay đã chết nữa”
Triển Hành: “Đừng khóc mà, anh ấy sẽ không sao đâu”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi biết anh trai cậu còn sống, đừng suy nghĩ lung tung”
Đường Du lại ngâm suối một hồi, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ôm nhau ở một bên hồ thì thầm to nhỏ, Đường Du nói: “Tôi sang phòng Hổ ca ngủ nhé?”
Lâm Cảnh Phong: “Vậy cảm ơn” Đường Du gật gật đầu, cũng mặc áo choàng vào đi lên.
Triển Hành lười biếng nói: “Em có đồng ý ở chung với anh sao?”
Lâm Cảnh Phong lơ đãng nói: “Dựa vào biểu hiện hôm nay của em, tối đến nhất định phải thêm mấy pháo nữa, làm tới chừng nào em triệt để thành thật mới thôi, hử? Không còn ai nữa à?”
Lúc này Lâm Cảnh Phong mới phát hiện, mọi người đi sạch hết trơn rồi.
Triển Hành do dự quan sát Lâm Cảnh Phong, nói: “À đúng rồi, em phát hiện trò này vui lắm”
Lâm Cảnh Phong: “Em thì có thể nghĩ được trò vui gì…Em muốn làm gì?”
Triển Hành: “Dùng ngón tay…Khoan khoan, anh cảm giác thử đi”
Triển Hành xoay người qua, giạng chân ngồi lên tảng đá, ôm Lâm Cảnh Phong ngồi ngay ngắn, hướng mặt về phía mình, nhấc một chân y lên, gác trên vai mình.
Lâm Cảnh Phong dùng tư thế xấu hổ này nửa nằm trước mặt Triển Hành, mặt đỏ tới mang tai: “Em muốn chơi trò gì?”
Triển Hành cười cười: “Đừng nhúc nhích, sướng lắm đó, tới lượt em hầu hạ anh”
Lâm Cảnh Phong kêu “Ư” một tiếng, Triển Hành cầm nhục bổng của Lâm Cảnh Phong khẽ vuốt lên xuống, Lâm Cảnh Phong thỏa mãn thở hắt ra, Triển Hành lại hỏi: “Thích không?”
Lâm Cảnh Phong: “Anh lên ngồi bên hồ, em muốn ăn gì không”
Triển Hành kề sát lên, hôn hôn Lâm Cảnh Phong, nói: “Lát nữa…”
Một tay Triển Hành vuốt lên xuống, tay kia cũng chẳng nhàn rỗi, nâng túi nang của y lên chậm rãi xoa nắn, Lâm Cảnh Phong thoải mái khom lưng, một chân vắt trên vai Triển Hành, đưa tay quay cổ Triển Hành qua, cùng cậu hôn nhau thật sâu.
Triển Hành chuyên tâm đáp lại nụ hôn ướt át đó, ngón tay lướt một đường xuống, sờ tới hậu đình Lâm Cảnh Phong, nhẹ đâm ngón trỏ vào.
Lâm Cảnh Phong: “Ưm_____” Y tách khỏi môi Triển Hành, nhưng Triển Hành lại hôn tiếp, không cho y nói chuyện, hai người hôn muốn ngạt thở, Triển Hành khép ngón trỏ và ngón giữa lại, chầm chậm đâm vào hậu đình Lâm Cảnh Phong, khẽ xoay trái xoay phải, tránh cho kích thích quá mức, kế tiếp đầu ngón tay chầm chậm nhấn vào chỗ tiểu phúc y, bụng ngón tay cách trực tràng đè lên tuyến tiền liệt.
Lâm Cảnh Phong đỏ bừng mặt, không ngừng thở dốc nhìn Triển Hành. Triển Hành cười nói: “Thích lắm đúng không” Lâm Cảnh Phong miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Đừng dùng sức quá…Thấy tê tê…” Triển Hành: “Đúng, lúc ấn vào hơi tê…Bất quá rất thoải mái…Có khoái cảm”
Triển Hành không đâm rút ngón tay, chỉ liên tục đè ấn tuyến tiền liệt của Lâm Cảnh Phong, dương căn của Lâm Cảnh Phong phơi bày hoàn toàn dưới nước, gân xanh chằng chịt, cương hết cỡ, Triển Hành dùng tay kia cọ tới lui trên đầu đỉnh y, nắm cả cây nhục bổng thô dài cương vểnh vuốt lên vuốt xuống, Lâm Cảnh Phong nhắm mắt, hầu kết trượt trượt.
“Sắp bắn rồi” Lâm Cảnh Phong nói: “Chờ đã” Triển Hành thở hắt ra, rút ngón tay ra, Lâm Cảnh Phong mở mắt, cười với Triển Hành, từ ***g ngực rắn chắc cho tới cổ, bên tai y đều ửng màu đỏ ***.
Triển Hành đỡ ngạnh côn của mình đặt ngoài hậu đình Lâm Cảnh Phong thử thử, nhìn Lâm Cảnh Phong trưng cầu ý kiến, Lâm Cảnh Phong không phản đối, Triển Hành liền đẩy vào từng tấc từng tấc. Lâm Cảnh Phong nâng nốt chân kia lên, Triển Hành chậm rãi đâm vào, cho đến khi cảm giác đã vào tới cuối trực tràng mới bắt đầu chầm chậm rút ra.
“Ưm…A…”
Dưới háng Lâm Cảnh Phong vẫn còn vểnh, không thể không thừa nhận động tác của Triển Hành rất dịu dàng, không đau cũng không kích thích quá, tuyến tiền liệt bị va chạm liên tục tạo khoái cảm như thủy triều, ban đầu không rõ lắm, còn hơi khó chịu, nhưng sau khi đâm rút một hồi, khoái cảm dần dần tích tụ, đánh úp lại, khiến y thoải mái kêu thành tiếng.
“A…” Lồng ngực Lâm Cảnh Phong phập phồng, xung quanh vốn đã nóng, hơn nữa còn ngâm quá nửa người trong nước, trước mắt mờ mịt tối đen.
Triển Hành ngừng động tác, gục lên mình Lâm Cảnh Phong thở dốc.
Lâm Cảnh Phong hỏi: “Bắn rồi hả?”
Triển Hành: “Vẫn…chưa, anh chịu không nổi hả?”
Lâm Cảnh Phong: “Tới đây, đến lượt anh đâm em”
Triển Hành rút ra, hậu đình Lâm Cảnh Phong vẫn co rút từng trận, y muốn đứng dậy, Triển Hành vội đè y xuống, để y dựa vào đá ngồi vững, cười nói: “Để em”
Cậu mở hai chân ra ngồi xuống giữa eo Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong trêu: “Coi em *** đãng kìa”
Mặt Triển Hành đỏ ửng, Lâm Cảnh Phong dựng dương căn cương thẳng, đặt vào hậu đình Triển Hành, để cậu chậm rãi ngồi xuống. Triển Hành thỏa mãn rên một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, trực tràng bị căng đầy khiến cậu thoải mái muốn chết được, đang hưởng thụ Lâm Cảnh Phong thâm nhập từng tấc, lấp đầy cơ thể mình thì bỗng Lâm Cảnh Phong ngồi thẳng người, ôm eo cậu, không nói hai lời ấn cậu xuống tận cùng.
“A_____” Triển Hành bị thúc đột ngột, kích thích ôm chặt vai Lâm Cảnh Phong, chảy nước mắt, điên cuồng thở dốc.
Lâm Cảnh Phong nói: “Nhấc chân lên, mới nãy suýt nữa đã bắn rồi hả?” Triển Hành “Ưm” một tiếng, tự giác gập chân lên một chút, để ngồi càng sâu hơn, làm nhục côn nóng bỏng của Lâm Cảnh Phong xỏ xuyên tận cùng.
Lâm Cảnh Phong mê say hôn cổ Triển Hành: “Cắm cho em bắn ra luôn, hôn trước cái đã, kẻo lát nữa em không còn sức…” Lâm Cảnh Phong kề lên xương quai xanh của Triển Hành mút hồi lâu, lưu lại đó một dấu hôn.
Triển Hành hôn vành tai Lâm Cảnh Phong, gương mặt y vốn điển trai, nhìn từ sườn mặt càng thấy anh tuấn hơn, Triển Hành ôm cổ y cúi đầu hôn sâu, cũng lưu lại trên cổ y một dấu hôn.
“A…Ưm_____” Triển Hành chỉ cảm thấy vật ở giữa mông cương cứng như gậy sắt, eo cậu bị Lâm Cảnh Phong ôm siết, thân thể nổi trong nước, Lâm Cảnh Phong nhìn vào mắt cậu, chân dùng sức đạp khẽ, bắt đầu đâm rút.
“Ưm ư…Để em, cho em ngồi…”
“Không…để anh”
“A!”
Triển Hành ôm ghì vai Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mím môi thưởng thức biểu cảm của Triển Hành, bắt đầu thúc mạnh loạn xạ, Triển Hành thở dốc đứt quãng, hơi nước nóng khiến cậu váng vất, mông bị Lâm Cảnh Phong va chạm liên tiếp, biên độ đâm rút của Lâm Cảnh Phong càng lúc càng nhanh, Triển Hành từ la to chuyển sang rên rỉ yếu ớt, Lâm Cảnh Phong mượn lực nổi đứng dậy, thuận thế ôm eo Triển Hành, bế cậu lên, đặt cậu bên bờ đâm mạnh một trận.
Hai mắt Triển Hành thất thần, mấy lần bị thúc muốn ngất xỉu, Lâm Cảnh Phong để ý thấy liền rút cả cây ra, rồi đâm thật sâu vào một lần, Triển Hành hồi thần lại trong tiếng hét to, ngay sau đó lại đón đợt va chạm thần tốc như mưa rào gió giật.
Triển Hành nắm quyền nhét vào miệng, thân thể khẽ run run theo động tác va chạm của Lâm Cảnh Phong, dương căn cậu đã cương cứng phát đau, cảm giác tê dại ở đùi và cơn kích thích vì bị đâm rút ở hậu đình hóa thành khoái cảm cao trào nhấn chìm cậu.
Nếu không phải ở trong suối nước nóng, thì hiện tại đã chảy rất nhiều nước…Triển Hành nhìn đôi đồng tử thật đẹp của Lâm Cảnh Phong, mơ hồ suy nghĩ, Lâm Cảnh Phong như cảm nhận được gì đó, khom người xuống hôn cậu.
Nụ hôn sâu đó đưa họ cùng lên đỉnh, Triển Hành như hít thở không thông ôm siết lấy Lâm Cảnh Phong, gập đầu gối, cảm giác được nhục bổng cắm sâu trong cơ thể mình của Lâm Cảnh Phong bắn ra dịch thể nóng bỏng, phía trước cậu mất khống chế, bị cơ bụng rắn chắc của Lâm Cảnh Phong đè, chậm rãi ma sát, nó không ngừng run rẩy phun ra bạch dịch sềnh sệch.
Lâm Cảnh Phong thở dốc một hồi, ngơ ngẩn nhìn Triển Hành, vẫn còn luyến tiếc, khẽ hôn tới hôn lui trên mặt cậu.
Triển Hành sắp ngất rồi, trước mắt tối đen từng trận, thiếu dưỡng khí, ra hiệu muốn lên bờ.
Lâm Cảnh Phong chống hai tay bên hồ đá, mất nửa ngày mới bình thường lại, rút hạ thân ra, sờ sờ hậu đình Triển Hành, chỗ đó vẫn còn hơi đóng mở.
“Bắn rồi à?” Lâm Cảnh Phong: “Xem đi, đâm cho em bắn ra rồi”
Triển Hành: “Em…em…sắp xỉu rồi, ngâm lâu quá…”
Lâm Cảnh Phong bật cười, bế Triển Hành ra khỏi suối nước nóng, nắm tay cậu, Triển Hành hơi choáng váng, bắt đầu đi đứng không vững, lảo đảo theo y vào phòng thay đồ, dựa lên vai y ngơ ngác xuất thần.
Lâm Cảnh Phong giũ khăn tắm ra, quấn cả hai lại, khăn tắm cọ xát làn da trần trụi dán dính nhau của họ, sinh ra cảm giác hạnh phúc khó tả.
Triển Hành hệt một con cún nhỏ, cúi đầu cọ cọ lên ***g ngực Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong thở dài, nói: “Anh xin lỗi”
Triển Hành: “Viết giấy cam đoan đi”
Lâm Cảnh Phong: “Được, sau này…Ừm, sẽ không vậy nữa”
———————————————
Tới đoạn lông đỏ mà muốn sặc nước, trước giờ trong bản raw có 2 cách gọi Tóc Đỏ, 1 là Hồng Phát (Tóc Đỏ),2 là Hồng Mao (Lông Đỏ),ban đầu tui tưởng chỉ là thay đổi cho đỡ trùng thôi, vì “mao” là lông cũng là tóc nốt, nên tui cứ Tóc Đỏ phang tới, nhưng giờ mới biết thì ra ko đơn giản như vậy hịa hịa, cái gì cũng có nguyên nhân sâu cmn xa của nó hết, vậy thông báo là tui sẽ rà lại toàn bộ, chỗ nào phải là Lông Đỏ sẽ sửa thẳng Lông Đỏ nhé (○^ω^○)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]