Chương trước
Chương sau
Giáp ranh Cát Lâm.

Một chiếc xe jeep mướn chở vài người chầm chậm bò lên con đường núi, vừa lên tới núi cảnh tượng liền đổi khác, luồng khí lạnh Siberia cuối cùng chưa buông xuống, sườn núi còn ấm áp, chạng vạng bên đường mọc san sát tùng ngư lân và cây phong ướt đẫm, còn trên đỉnh núi đằng xa mà mắt thường có thể thấy lại được bao phủ bằng một cụm khí xoáy khổng lồ xám xịt.

Hệt như bóng của gã khổng lồ mùa đông rét mướt đè lên dãy núi, mơ hồ gầm thét trong cái ôm của đợt tuyết đến muộn và sương lạnh, hình thành nên một kỳ cảnh nguy nga.

“Các cậu không được, thật sự không được” Trang Minh Thanh nói.

“Câm miệng anh đi” Đường Du và Triển Hành đồng thời tức giận mắng.

Trang Minh Thanh: “Hành động lần này của chúng ta không nhất định phải đánh đấm, nhưng nhất định phải chạy thoát. Như Tam gia sư phụ cậu…”

Triển Hành: “Ai hành động với anh, trình độ chuyên môn kém kinh dị, ngay cả chữ Tiên Ti cổ xem cũng không hiểu”

Đường Du: “Chậm quá vậy, để tôi lái xe cho”

Hai người đổi tài, từ Liêu Ninh chạy một mạch tới ven rìa, nơi này là ranh giới của dân tộc Triều Tiên, nói chuyện nghe không hiểu, đêm dần khuya, trong phạm vi mấy km2 chỉ nghe âm thanh động cơ cùng với tiếng gió bắc thét gào.

Trên lưng chừng núi đằng xa, một căn nhà lầu ba tầng đứng lặng trong ánh sáng vàng ấm áp, đó là văn phòng thắng cảnh du lịch bản địa, Trang Minh Thanh nói: “Aiz ông anh à, phải lái từ bên phải qua, vượt qua con đường này, con đường phía trước thông lên núi, nhìn thấy Thiên Trì*, chúng ta phải đi ở giữa để tới biên cảnh” [*một hồ miệng núi lửa nằm trên biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, xem hình bên dưới]

Đường Du xoay vô lăng, Trang Minh Thanh lại ở phía sau nhắc: “Lái chậm chút, đoạn đường này không bằng phẳng, bất cẩn một chút là tan xương nát thịt ngay. Anh cao to, chúng ta đổi vị trí đi, lát nữa lên núi anh sẽ áp sát vào vách núi đấy”

Triển Hành dựa vào cửa sổ xe ngủ, Hoắc Hổ và Trang Minh Thanh đổi chỗ ngồi, Đường Du mở đèn xe trước, dưới chân là dốc núi đứng ngàn trượng, trên con đường phủ đầy bụi núi lửa đen kịt hơn ngàn năm.

Đường Du nói: “Sư phụ cậu cũng đi con đường này”

“Cái gì?” Triển Hành mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy trên đường có vài vệt bánh xe nghiến qua.

Triển Hành mở đai an toàn: “Không nhất định là bọn họ” Đoạn muốn xuống xe tra xét, chợt ngừng động tác.

Có một đứa bé bảy tám tuổi mặc áo đỏ quần đỏ ngồi trên một nhánh cây ven đường.

“Cậu nhìn thấy không, Đường Du?” Triển Hành lẩm bẩm.

Đường Du lùi xe, quay đầu xe, đèn xe chiếu sáng rực.

Đứa bé đứng dậy, đi chầm chậm theo vách núi, như muốn kêu họ theo sau nó, hai tay nó giang ra, đong đưa đi vào trong bóng tối.

Đường Du nhìn Trang Minh Thanh một cái, mọi người đều không hỏi gì, hiện nhiệt độ bên ngoài đã xuống 0o, không đứa con nít bình thường nào có thể đi tới lui được, khả năng duy nhất chính là______

Hoắc Hổ nói: “Không chừng là thần linh trong núi, trước kia từng nghe qua”

Triển Hành cau mày nói: “Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu? Theo không?”

Đường Du đắn đo chốc lát, rồi gạt cần số, theo đứa bé kia lái chầm chậm tới trước.

“Núi Trường Bách có thần linh sao?” Đường Du vừa tập trung nhìn theo hướng đứa nhỏ kia, vừa hỏi.

Triển Hành mở đèn buồng lái, cúi đầu xem bản dịch: “Có”

“Núi Trường Bạch là nơi của người Mãn” Triển Hành nói: “Bắt đầu từ đời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nơi này đã là thánh sơn của người Mãn, Khang Hi và Càn Long đều từng làm văn tế”

Đường Du: “Tộc Tiên Ti và tộc Mãn có quan hệ gì?”

Triển Hành: “Không có quan hệ gì hết, cho nên phần tư liệu này vô cùng quý giá, nó chứng minh một chuyện_____Núi Tiên Ti không nằm ở Đại Hưng An Lĩnh, mà nằm ở núi Trường Bạch, suýt nữa đã bị hủy trong tay anh cậu rồi”

Đường Du không biết điều này có ý nghĩa gì, cậu đạp chân ga, bảo: “Nói rõ chút xem”

Triển Hành: “Ở nước ngoài có rất nhiều luận chứng tìm hiểu về nguồn gốc tộc Tiên Ti, ba tôi từng tham gia thảo luận một thời gian, họ cho rằng, người tộc Tiên Ti đã sớm tồn tại từ triều Hạ hai ngàn năm trước, căn cứ theo ghi chép cổ xưa trong tộc của họ, khởi nguồn là ‘Núi Tiên Ti’.”

“Tại thời kỳ sớm nhất, người Tiên Ti có tôn giáo và thần linh của riêng mình, về phần tín ngưỡng cái gì, bọn tôi cũng không rõ” Triển Hành ngẩng đầu nhìn đứa bé đằng trước một cái, nó ẩn vào một mảng rừng cây mờ tối.

Hoắc Hổ hỏi: “Không phải tin Phật sao?”

Triển Hành: “Đó là thời điểm Bắc Triểu nổi dậy, ngay từ đầu họ đã không tin Phật giáo, cho nên phần ghi chép này có thể sẽ vạch trần một bí mật kinh thiên động địa về lịch sử dân tộc phương Bắc Trung Quốc, tỷ như, có không ít học giả cho rằng núi Tiên Ti là thánh địa, họ tìm kiếm rất lâu trong quần thể núi Đại Hưng An Lĩnh, nhưng không hề chú ý tới núi Trường Bạch, bởi vì ngay từ đầu núi Trường Bạch là cái nôi của người Mãn, do đó đã bỏ lỡ rất nhiều phỏng đoán nghiên cứu”

Trang Thanh Minh xen vào: “Trong thánh địa có thần của họ”

Triển Hành gật đầu: “Đại ý trong bức thư nói như vậy đấy, trước khi tiến vào Trung Nguyên, Tiên Ti thờ phụng vị thần linh khác, sau khi Thác Bạt thị theo Phật, vị thần linh này bị tộc Tiên Ti vứt bỏ, niêm phong tại núi Trường Bạch. Mấy thi thể mà các anh tìm được ở Đôn Hoàng chính là lính gác của thánh địa Tiên Ti, họ tới vương mộ Ô Tôn để tìm một loại thực vật”

Đường Du hỏi: “Thực vật gì?”

Triển Hành lắc lắc đầu: “Loại thực vật có thể kéo dài sinh mệnh của thần bọn họ, từ này dịch không ra”

Đường Du nói: “Liên quan tới xung đột của hai tôn giáo à?”

Triển Hành: “Không chừng là vậy, cậu nghĩ xem, vào thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa* hơn một ngàn năm trước, Tiên Ti nhập chủ vùng phương bắc Trung Nguyên, Phật giáo vốn xung đột với giáo phái của bọn họ, cuối cùng Thác Bạt thị rời khỏi Đại Hưng An Lĩnh và lưu vực Nộn Giang, chuyển một vài vật trọng yếu trong tộc giấu trong núi Trường Bạch, để tránh người Hán phát hiện, thế nên đều tưởng là tộc Mạt Cát…cũng chính là địa bàn của người Nữ Chân, có được sự che chở này, ai cũng không nghĩ tới người Tiên Ti” [*tìm hiểu thêm ở đây]

Đường Du tăng tốc xe jeep: “Bên trong có nguy hiểm không?”

Triển Hành đáp: “Có lẽ sẽ gặp được…đồ đằng của họ từ hơn một ngàn năm trước, cùng một vài vu thuật, chiếu theo bản dịch thư, bên trong từng có một tế tự rất già, lão tế tự đã chết rồi…”

Triển Hành bỗng nhiên ý thức được gì đó, đưa mắt nhìn thẳng ra đằng trước, tay Đường Du chợt ngừng: “Không có nhắc đến đứa bé à?”

Triển Hành: “Tôi nghĩ không quan hệ gì tới nó…Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu?”

Hoắc Hổ nói: “Anh thì nghĩ nó là bé nhân sâm, các cậu nghe qua chưa? Trên núi đông bắc, có khá nhiều nhân sâm thành tinh chạy lung tung…Coi chừng!”

“A_____!” Triển Hành và Đường Du đồng thời thét to.

Xe jeep nháy mắt đổ về phía trước, đồng tử Triển Hành co rút, phản chiếu vực sâu vạn trượng!

Đường Du đạp thắng mạnh, trong xe loạn một nùi, Trang Minh Thanh sợ hãi la hét, con vẹt đập cánh kêu: “Ăn sò đi_____Ăn sò đi_____”

Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, trên sườn núi xa cách đó mấy chục mét, một sợi dây thừng buộc móc câu dài bay tới, mắc “Keng” vô thanh bảo vệ sau.

Đầu xe jeep đổ xuống, cả chiếc xe lấy phần sàn giữa làm điểm tựa, chầm chậm trút đầu xuống vực sâu.

Đường Du phát điên: “Xảy ra chuyện gì? Tính sao giờ! Chạy mau a! Mau xuống xe!”

Hoắc Hổ: “Xảy ra chuyện gì vậy! Để anh xem xem!”

Trang Minh Thanh sợ hãi la: “Anh cao to đừng nghiêng ra trước! Sắp rớt xuống rồi!”

Triển Hành: “Đừng nhúc nhích! Tất cả mọi người dựa vào lưng ghế! Đừng cử động!”

Con vẹt: “Ăn sò đi ăn sò đi_____!”

Triển Hành hét: “Im mầy_____!”

Xe jeep từ từ ổn định, đầu xe đổ xuống vực sâu không thấy đáy bốn mươi lăm độ, đèn xe biến thành hai cột sáng, chiếu vào bóng tối vô biên vô tận.

Trong bóng tối dường như có con quái vật nào đó đang nhìn họ chòng chọc.

Triển Hành: “Được…được rồi, để tôi nghĩ xem phải làm sao”

Đường Du: “Mới nãy nơi này là đường! Tôi không có đi sai!”

Triển Hành: “Tôi biết! Không truy cứu trách nhiệm!”

Đường Du: “Hổ ca, anh mặt bàn là, các anh cẩn thận xuống xe đi”

Triển Hành: “Không không! Cậu đừng lên tiếng, hiện tại nghe tôi chỉ huy”

Hoắc Hổ tuyệt đối không thể xuống xe, bằng không Hoắc Hổ mà đi, cả chiếc xe sẽ nhào xuống đáy cốc.

Triển Hành chầm chậm nhấc tay lên, bấm một cái nút trước ghế lái, cửa nóc từ từ mở ra, gió lạnh gào thét lùa vào.

“Mặt bàn là, anh trèo ra đi, đu ở phía sau đuôi xe”

Trang Minh Thanh theo lời mà làm, chiếc xe jeep hệt một cây cầu bập bênh, chầm chậm ngã ra phía sau, Triển Hành lại nói: “Đường Du, cậu ra ghế sau, trèo lên cửa sổ nóc ra khỏi xe”

Lưng Đường Du mướt mồ hôi lạnh, cậu chầm chậm bò khỏi xe, lúc này xe jeep mới coi như tạm ổn.

“Hổ ca anh có thể ra ngoài rồi, nhưng đừng xuống xe…” Triển Hành liếc ra sau một cái, nửa thân xe mắc trên vách núi, Hoắc Hổ đẩy cửa.

Đường Du phát hiện ra sợi dây thừng, kinh ngạc nói: “Cái gì thế này?”

Đầu kia của sợi dây thừng nối liền với đỉnh núi, hô hấp của Triển Hành đã ổn định hơn, cậu chui ra ghế sau xe trong cơn gió lạnh.

Hú vía một trận, Triển Hành thở hắt ra, nói: “Các anh xuống xe cả đi, không cần đu ghế sau nữa, sợi dây thừng này…”

Đường Du cau mày, búng búng lên sợi dây thừng, Hoắc Hổ hỏi: “Kéo xe lên chứ?”

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đằng xa vang khẽ một tiếng, đầu dây trên vách núi cao hơn mấy chục mét đứt lìa.

Đường Du: “Người nào!” Đoạn móc súng ra, Triển Hành còn chưa kịp phản ứng thì xe jeep đã kéo theo dây thừng đổ ào xuống vực.

Đoạn cuối dây thừng bay ra thần tốc từ trong bóng tối, quất bốp một lằn lên mặt Triển Hành, ước chừng năm giây sau, vực sâu dưới chân mới vang lên tiếng động trầm đục, kế tiếp loáng thoáng nghe thấy tiếng nổ.

“Tiểu sư phụ” Triển Hành hô trong bóng tối: “Em biết là anh, qua đây”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió vù vù.

Xe mất rồi, không cách nào tiến tới được nữa, phần lớn trang bị của mọi người đều ở trên xe, mà xe thì ở dưới đáy cốc.

“Chúng ta tính sao đây?” Đường Du mờ mịt hỏi: “Tiểu Tiện, nghĩ cách coi”

Triển Hành mặc kệ hết thảy, đạp đá trèo lên trên, Đường Du nói: “Đừng chạy loạn, xuống đây!”

Triển Hành bỏ ngoài tai, Hoắc Hổ vội theo sau cậu, gió mạnh thổi quét bầu trời mênh mang và mặt đất tối mịt.

Trên đỉnh núi, sợi dây thừng được buộc vào một thân cây to, vẫn còn sót lại đoạn bị cắt ngay ngắn, trên thân cây có khắc hai chữ:

Về đi.

“Em không về” Triển Hành thì thầm.

Đã gần hai giờ khuya, ở đằng sau một tảng đá chắn gió, họ quấn áo khoác run rẩy trong gió lạnh, chịu đựng suốt một đêm.

Hôm sau:

“Tôi cũng sẽ không về” Đường Du nói như thế.

Họ trầm mặc động thân, chia nhau ăn chút gì rồi tiếp tục lên đường, gió lạnh như đau cắt, quất lên tay như muốn vạch nứt da, Đường Du lo lắng nhìn Triển Hành một cái, cậu chỉ có một chiếc găng đeo bên tay phải, lại còn hở ngón.

Trang Minh Thanh thấy lạnh, bèn làm một động tác: “Giấu vào túi ấy”

Triển Hành xua tay bảo không sao, trời bắt đầu đổ tuyết, họ men theo đường núi đi xuống, chầm chậm tiến vào đáy cốc, nơi đó có xác chiếc xe jeep, nó bị va nát tan, còn bốc cháy một trận, bị lửa thiêu suốt cả đêm, giờ chỉ còn là cục than nong nóng.

Tay Triển Hành bị đông đỏ ửng, cậu lục lọi trong đống phế tích, tìm được ba lô leo núi, mọi người kiểm tra chốc lát, hầu hết trang bị vẫn còn dùng được.

Laptop của Đường Du đã rơi hỏng.

Triển Hành hỏi: “Em gái anh đang ở trong tay chúng, đúng rồi, bảo tàng của tộc Tiên Ti ở chỗ nào?”

Trang Minh Thanh nói: “Nếu xe không rơi hỏng, thì vượt qua con đường núi này sẽ tới”

Triển Hành đeo kính mát lên, nói: “Đi thôi, đi từ từ tới đó”

Đỉnh hông của núi Trường Bạch chập trùng miên man, gần như không có đường đi, khắp nơi phủ kín rêu và địa y chỉ vùng địa cực mới có, mỗi năm mùa hè tới, băng tuyết trắng xóa nơi này đều sẽ tan chảy ngấm vào đất, trăm hoa đua nở rực rỡ.

Trên mặt đất bụi núi lửa tĩnh mịch, họ tay không trèo lên, Triển Hành thoáng liếc xuống dưới, trong lòng chợt có chút băn khoăn.

“Hổ ca, hay anh về chỗ tiếp đón thắng cảnh chờ tụi em đi”

Anh trai Đường Du rơi vào nguy hiểm, em gái Trang Minh Thanh không rõ tung tích, hai người họ đều không thể trở về, chỉ duy có Hoắc Hổ…Triển Hành thực sự không biết phải nói gì.

“Cậu khinh thường đại ca” Hoắc Hổ ở phía dưới nói lớn.

Triển Hành cười cười, không nói thêm gì nữa.

Đường Du ở trên cao nhất cảnh giác quay đầu lại, một tay níu dây thừng leo núi, tay kia ra dấu mọi người im lặng.

Tiếng gió đem cuộc đối thoại ở đằng xa truyền lại, là giọng một người phụ nữ.

“Lão Tam…Thật vất vả…”

Triển Hành bỗng giật mình, cố gắng trèo lên cao, cùng Đường Du áp vào một tảng đá, nghe được cuộc nói chuyện từ trong khe hẹp truyền lại.

Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều ngừng động tác.

Triển Hành nghiêng người đưa một tay ra vẫy vẫy.

Đường Du tìm tới chỗ phát ra âm thanh_____đó là hai địa hình kỳ dị do dung nham phun thành, gần chục ngàn năm trước hơn một tấn dung nham đã phụt ra từ khe nứt nào đó, cuối cùng chảy thành một miệng cốc hẹp dài, chỗ miệng cốc lõm xuống, đoạn cuối chỗ lõm có một lỗ khí to đùng.

Dung nham hòa tan khối núi đá khổng lồ thành hai nửa, hình thành nên hai thạch cốc đối diện nhau như tấm bình phong, trong cốc không một ngọn cỏ.

Đây là hình dạng đặc thù chỉ xuất hiện tại núi Trường Bạch, mà nhóm người Triển Hành và Đường Du thì đang ở trên một mặt “Bình phong” của nó.

Núi đá bị xói mòn lâu ngày, trong khe nứt truyền ra âm thanh, đồng thời có thể thấy thấp thoáng cảnh tượng trong khe.

Trên mặt đất có một người nằm giãy dụa trong vũng máu, trong lúc cấp bách Triển Hành nhìn không rõ đó là ai, nhưng Đường Du lại nhận ra, cậu làm khẩu hình_____Thôi.

Thôi Văn la hét kêu cứu, thình lình bị Cừu Nguyệt quất một roi, sau đó im phăng phắc, không rõ sống chết.

Cừu Nguyệt cười quyến rũ, nói: “Lại còn ngàn dặm xa xôi đuổi tới tận đây nữa à, thật đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm, vợ của lão Nhị đâu?”

Lâm Cảnh Phong vẫn mặc áo gió dài màu đen, đeo kính râm, trên gương mặt gầy không có bất cứ biểu cảm gì, một tay cầm khẩu Desert Eagle, không nói chuyện với Cừu Nguyệt, y tránh né sợi roi dài như độc xà quất tới, nhảy lên vách đá bên hông, giẫm vài bước lên đá núi, vóc dáng thon dài chạy ngang trên mặt đất, hai chân giẫm mạnh lướt ngang qua, ba tiếng súng vang lên liên tiếp.

Cừu Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, vung roi quất, “Bặc”, roi thép quất tới, đá văng tứ tung.

Lâm Cảnh Phong phục người xuống, tiếp đất, lạnh lùng nói: “Muốn đánh cứ đánh, chớ nói nhảm, đây còn phải trở về nhà ôm vợ”

Cừu Nguyệt duyên dáng nói: “E là lần này cậu hết cửa về rồi”

Tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ, không dám thở mạnh, Đường Du dường như phát hiện ra gì đó, đưa tay đè đầu Triển Hành nhấc lên, ép tầm mắt cậu ngẩng cao.

Triển Hành trông thấy đứa bé mặc đồ đỏ đứng ngay miệng hang, im như tượng nhìn chằm chằm cuộc đối đầu của Cừu Nguyệt và Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cũng phát hiện ra, kính râm trượt xuống sống mũi, trên trán ướt mồ hôi, y cau mày nheo mắt.

Cừu Nguyệt dường như phát giác gì đó, ả cất bước lượn vòng, hệt như một con báo mẹ chầm chậm bức gần Lâm Cảnh Phong.

Đứa nhỏ mặc đồ đỏ căm thù nhìn bọn họ.

Bên má trái của tiểu quỷ đồ đỏ là dung nhan non nớt như trẻ nhỏ bảy tuổi, nhưng bên má phải lại già nua da mồi, hằn đầy nếp nhăn, trông hệt như nửa gương mặt của bà lão bị xé xuống, rồi ráp mặt con nít vào.

————————————————–

_ Thiên Trìthiên trì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.