Đêm điên cuồng hôm qua vẫn còn nguyên trong tâm trí cậu. Hứa Chu Thành nằm trên ngực Độ, cảm nhận thân thể hắn nóng lên vì nhiệt độ cơ thể mình.
Cậu mò mẫm vết khâu trên cánh tay Độ, từng cơn đau xót dâng lên trong lòng.
“Đây là vì em của trước kia mà bị thương sao?”
Hứa Chu Thành ngước mắt nhìn Độ, bởi vì chỉ cần cậu như này là Độ đầu hàng ngay.
“Phải… cũng không phải…”
Độ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu. Nhưng trong lòng Hứa Chu Thành như bị bóp nghẹt, không sao thở nổi.
Cậu ghen tị, ghen tị muốn điên lên được.
Người Độ yêu là mình sao? Anh ấy làm những chuyện kia vì người khác cũng có thể coi là vì mình sao?
Cậu biết rõ mình chỉ đang để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân mình lại.
“Đoá hoa bỉ ngạn trong lòng bàn tay?”
Hứa Chu Thành cầm tay trái của Độ lên. Thật ra thì mấy ngày trước cậu đã phát hiện ra rồi, chẳng qua là luôn im lặng không nói thôi.
“Là cùng một thể với nhánh trên người em.”
Nụ hôn của Độ rơi xuống trán cậu, cảm xúc cáu kỉnh của Hứa Chu Thành được xoa dịu nhanh chóng.
Cũng tốt, ít nhất đây mới thật sự thuộc về tôi.
“Có tác dụng gì?”
“Em đã sống mười kiếp, sắp phải qua dòng Vong Xuyên, hồn phách quay về với đất trời. A Chu, đây là kiếp cuối cùng của em rồi, ta muốn để em được sống lâu một chút.”
Những lời muốn nói của Hứa Chu Thành nghẹn trong cổ họng không nói ra được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-hon-nho/922985/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.