Cảm giác này khiến cô hoài niệm lại những ngày tháng hạnh phúc, thứ cảm giác mà thời gian qua cô chưa được cảm nhận lại. Mọi thứ đều giống như cũ, chỉ có một điều, cô không phải là cô, cô là Tần Liễu.
Âu Dương Hoa liền đẩy Mạc Phi ra quát lớn “Anh làm trò gì đấy?”
Mạc Phi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ không biết mình đã sai ở đâu “Em sao vậy? Có phải giận anh vì lúc em nằm viện đã không tới thăm không? Em cũng hiểu mà, vợ anh ở phòng gần đó, nếu anh cứ đi qua đi lại giữa hai phòng sẽ bị chú ý ngay. Đừng giận mà, anh đã mua cho em một chiếc dây chuyền rất đẹp làm quà tạ lỗi đây.”
Mạc Phi lấy trong túi ra một chiếc dây chuyền lấp lánh, khuôn mặt anh tươi cười. Âu Dương Hoa vốn rất thích nụ cười này, nhưng bây giờ trông anh thật đáng khinh. Âu Dương Hoa đưa tay tát anh một cú, vừa khóc vừa nói “Anh đã phản bội vợ mình?”
“Rốt cuộc là em gặp vấn đề gì vậy? Tất nhiên là thế rồi, em và anh đã quen nhau gần một năm rồi cơ mà?” Mạc Phi lúng túng khó hiểu, anh tự hỏi có phải vụ tai nạn đã làm cô quên mất điều gì không.
Một năm? Vậy là Mạc Phi đã có mối quan hệ bên ngoài không lâu sau đám cưới của họ. Thế mà cô lại không biết gì, vẫn nghĩ anh là người đàn ông tuyệt vời. Không thể chấp nhận được điều đó, cô thà không có con người bội bạc này còn hơn.
“Tôi không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-hon-bi-hoan-doi/3577352/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.