[Móa, xin lỗi anh Văn, em đã bị vỡ mộng trong giây lát]
[Ha ha ha ha xin hỏi đây là giải vây cho Văn thần á hả? Văn Hành kiểu: Bà mẹ nó, chẳng thà không giúp còn hơn.]
[Má, có cái mồm mà không biết sử dụng thì vất bà đi cho nhẹ người! Anh tao bị mày hại chết rồi!]
[Bác trên bớt nóng bác ơi, bác xem Văn Hành cũng có phản bác lại đâu ha ha ha ha ha]
[Hu hu hu tui lại quắn quéo nữa rồi! Sự dung túng vô hạn này a a a a a]
Trong ánh mắt tế nhị của mọi người ở hiện trường, Văn Hành cảm nhận được rõ ràng triệu chứng của một cơn nhồi máu cơ tim.
Nhưng nhiều năm rèn luyện, trau dồi đã giúp anh vẫn giữ được phong thái của mình. Văn Hành quay đầu nhìn Cố Thanh, bắt được ý cười thoáng hiện trong mắt cô.
Người phụ nữ này, chắc không phải... cố tình giở trò đâu nhỉ.
Văn Hành trầm ngâm hai giây, đoạn vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ra, phủ lên tay Cố Thanh.
Ý cười thấp thoáng trên khóe môi Cố Thanh lập tức sượng cứng lại.
"Ting—— kết thúc 8 giây đếm ngược. Cơn đau 04 đã được giải trừ."
"Xin hãy duy trì tiếp xúc với thuốc giải của anh, một phút đếm ngược bắt đầu——"
Tất thảy mọi cơn đau đều biến mất, bàn tay dưới lòng bàn tay Văn Hành rất nhỏ... rất mềm, làn da tinh tế. Không hề làm người khác chán ghét.
Anh lấy lại được giọng nói, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt: "Mặc dù tôi không có phương diện phiền não đó, nhưng cảm ơn đã quan tâm."
Cố Thanh nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh khách khí như vậy làm gì."
... Thật ra là: Anh buông tay ra đi!
Nghe Văn Hành trả lời, bấy giờ công chúng khách mời mới có cảm giác chân thực—— thế mới đúng chứ! Văn Hành, tác phẩm nghệ thuật trong giới showbiz, vĩnh viễn là nam thần cao quý, xa vời không cách nào với tới, kiểu người như vậy làm sao có khả năng, làm sao có thể được! Không đời nào!
Bầu không khí hiện trường ghi hình lại trở nên hòa hoãn.
Thấy sắc mặt và trạng thái Văn Hành tốt hơn, Tống Tình Chi chủ động đề cập đến món ăn mình tự làm lần nữa: "Thầy Văn, thầy uống chút canh đi cho khá."
Cố Thanh lập tức nhiệt tình đón lấy bát canh, thừa cơ rút tay ra khỏi tay Văn Hành.
"Phải rồi phải rồi, anh mau nếm thử đi!"
Yết hầu Văn Hành tức khắc sưng lên, anh im lặng vài giây: "... Ừ."
Hai lần chỉ nhận được một câu trả lời "Ừ" của Văn Hành, Tống Tình Chi thực sự nghi ngờ nhân sinh, thậm chí còn cảm thấy nụ cười trên mặt Cố Thanh cũng như đang trào phùng bản thân mình!
Khán giả cũng nhìn ra:
[Cười đội quần luôn á má, không được chào đón thì đừng cố tiếp cận chứ]
[Mọi người đều biết hôm qua cô Tống cố ý chuyển chiếc hộp nặng cho Cố Thanh, kết quả đã hại luôn anh Văn mà]
[Sau khi nhận thức lại TTC, tự nhiên tôi cảm thấy phát ngôn "đóng băng hoạt động" của Cố Thành trước kia không hề sai]
[Thôi thôi đừng cố tẩy trắng cho Cố Thanh, có điều đúng là cô ta ưa nhìn hơn Trà Trà thiệt]
[Mỗi tôi để ý ban nãy Văn thần nắm tay Cố Thanh thôi sao? Hơn nữa cả bữa cơm Văn thần cũng chỉ đáp mình Cố Thanh! A a a "Văn Thanh" is real!!!]
Nếu thời gian giảm đau đã bắt đầu đếm ngược, Văn Hành dứt khoát liều một phen, trong bữa ăn hết đưa bát lại đưa dưa hấu cho Cố Thanh, dựa vào một số va chạm cơ thể vô ý, vặt đầu cá, vá đầu tôm gom thành một phút giảm đau.
Nghe được âm thanh nhắc nhở: "Kết thúc đếm ngược, cơn đau 05 đã được giải trừ." của hệ thống, Văn Hành như trút được gánh nặng.
Nào ngờ những động tác anh tự cho là những tình tiết không nổi bật đã sớm rơi vào tầm ngắm của các cô gái giỏi moi móc, bọn họ soi đường đến phát điên rồi.
[Mượn cơ hội sờ tay vợ +1]
[Hỏi vợ có muốn ăn dưa hấu không tận hai lần liền!]
[Cứu với, tâm tư vụng trộm này quắn quéo quãi!]
Cùng lúc đó, hệ thống couple cũng gào thét trong đầu Cố Thanh: "Á á á đớp đường, đớp đường!"
Cố Thanh xoa xoa mu bàn tay mình: Xùy, chẳng qua anh ta không chịu được thôi!
"Ting ting ting~ Chúc mừng kí chủ, giảm đau số 04, 05 thành công!"
"Mời cô nhận khen thưởng—— [Tạo hình dương gian] (dùng để tránh một số tạo hình mode đâm thẳng xuống lòng đất, dựa vào sắc đẹp cũng không thể cứu vãn nổi)"
Cố Thanh nghe xong lập tức tràn trề sức sống. Trong nguyên bản, nguyên chủ và Văn Hành không giành được hạng nhất trong cuộc thi trang phục, thậm chí Văn Hành còn không mặc bộ quần áo nguyên chủ phối. Hiện tại, việc bọn họ phải chụp "VOL" cùng nhau thuộc nội dung cốt truyện mới, với sự xúi quẩy của một vật hi sinh nữ phụ, quả thật rất có thể sẽ tạo ra style đâm thẳng xuống lòng đất.
Vì vậy Cố Thành cực kì hài lòng với phần thưởng này. Đợi khi cô và Văn Hành đối địch dưới cùng một chiếc máy quay, cô muốn xé nát bộ mặt chó khinh người của anh ta.
...
Cuối cùng cả bữa cơm cũng kết thúc trong không khí khá đầm ấm.
Hạnh phúc rốt cuộc là gì? Hạnh phúc của các cặp vợ chồng nổi tiếng thực ra cũng giống như những người bình thường, phải tiếp tục kiếm tìm trong cuộc sống. Chuỗi lời suy nghĩ hiện lên, khán giả cũng biết tập này sắp kết thúc, trên làn bình luận toàn là [Chưa đã] [Không nỡ].
Đạo diễn tương đối hài lòng với số liệu công chiếu tập đầu tiên, trong suốt khoảng thời gian phát sóng trực tiếp, "Bốn định luật của hạnh phúc" vẫn luôn vững vàng đứng đầu danh sách hot của đài Pomelo, đè bẹp hết các gameshow cùng thời gian khác.
Ngoài ra còn một số chuyện hót hòn họt như bức ảnh thần thánh của Văn Hành Cố Thanh, Văn Hành bị đạp, mặc "phong cách Nhật",... tất cả khách mời lên hot search lớn nhỏ, cuộc bình chọn trực tuyến thu về hàng triệu lượt phiếu trong thời gian ngắn, có thể nói, "Bốn định luật" đã có khởi đầu vô cùng thuận lợi.
"Ekip chương trình sẽ quay tư liệu thực tế trong cuộc sống hàng ngày của từng nhóm khách mời, sau khi khai thác xong sẽ cắt ghép biên tập thành phim chiếu chính~ Những kì tiếp theo sẽ không còn nhẹ nhàng như thế này nữa, mong các vị khách mời về rèn luyện nhiều hơn! Thông báo trước, điểm đến của chúng ta ở kì sau là—— cơ sở điện ảnh và truyền hình nổi tiếng thành phố X, chắc hẳn chúng ta có rất nhiều khách mời cảm thấy cực kì quen thuộc~"
[A a a mơ anh nhà diện trang phục cổ!]
[Nhất định sẽ có diễn kịch đúng không!! Á á á kích động quá]
Mấy vị khách mời từng đóng phim đều cười nói "Chỗ cũ", Tống Tình Chi liếc nhìn Cố Thanh, thấy cô không cười, lòng mừng thầm: Chắc bây giờ Cố Thanh muốn chạy rồi chứ gì? Lỡ phải đóng chung với Văn Hành, không phải sẽ bị giễu cợt đến chết sao?
Bất kể nói thế nào, hiệu quả hâm nóng của tổ đạo diễn đã đạt được.
"Như vậy, tập đầu tiên "Villa Time" của "Bốn định luật của hạnh phúc" sẽ kết thúc tại đây, kì sau không gặp không về!"
[Hu hu hu lại không được gặp anh nhà một tuần rồi!]
[Phim chính và kì sau tới nhanh lên áu áu!]
[Hóng-ing! Mong nhiều đường hơn nữa!!]
...
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại ở cửa sau biệt thự, quanh đây không có người hâm mộ.
Người đại diện của Văn Hành – Thường Nham – đợi một lúc mới trông thấy người đàn ông sải bước ra ngoài.
Tập đầu tiên kết thúc, Văn Hành có chuyện quan trọng phải làm.
Theo sau Văn Hành là Cố Thanh, nhìn qua không hề khác lúc trước khi anh ta rời đi. Nhưng sau hai ngày, không ai còn dám nhìn cô như trước kia nữa.
Có thể nói, tập đầu tiên đã khiến Cố Thanh tỏa sáng xuất sắc, không chỉ rửa sạch một bộ phận chửi rủa trên mạng, mà còn gặt hái được rất nhiều fans nhan sắc. Mấu chốt là, cô và Văn Hành vốn là vợ chồng pha kè ai nấy đều biết, vậy mà bây giờ lại trở thành couple bắt đầu được ship?!
Super topic của couple "vợ chồng Văn Thanh" đã qua vòng xét duyệt, nhanh chóng thu hút nhiều fans hâm mộ. Có điều hiện tại super topic đã quy định rõ ràng không được phép có xếp hạng, bằng không "Văn Thanh" hẳn sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng Thường Nham biết, điều này không phải chỉ dựa vào mỗi hành vi của Cố Thanh là có thể đạt được. Anh ta vẫn luôn theo dõi livestream, thậm chí còn cảm thấy hành vi của Văn Hành, càng khiến người ta phải suy ngẫm.
Cố Thanh vui vẻ ngân nga hát.
Công việc kết thúc, hai ngày nữa mới phải chụp "VOL", rốt cuộc mấy ngày nghỉ này cô cũng có thể đi xem phim rồi!
Nhưng khi vừa tự giác chạy về phía trợ lí Tiểu Đường, cô lại bị Văn Hành kéo về.
Người đàn ông cụp mắt: "Đi chung đi."
Thường Nham và Tiểu Đường đều giật mình ra mặt—— Lúc đến, anh Văn thậm chí không ngồi cùng xe với Cố Thanh mà! Chẳng lẽ, chẳng lẽ những gì dân mạng ship là thật?!
Cố Thanh rất không tình nguyện, hỏi: "Tại sao? Tôi phải về nhà."
Con ngươi Văn Hành đen kịt, nhìn cô nói: "Tới bệnh viện trước."
Cố Thanh: "??"
Hai giây sau cô mới bàng hoàng nói với hệ thống: "Có kiểu cười vang như sấm không? Nam chính nghĩ anh ta bị bệnh kìa ha ha ha."
Hệ thống đã không còn quan tâm đến việc kí chủ vô tâm: "... Tốt nhất cô cũng nên đi xem thử đi!"
Thường Nham đã sớm sắp xếp xong xuôi một bệnh viện tư nhân theo yêu cầu của Văn Hành, nhưng sau khi lên xe, anh ta lo lắng hạ giọng: "Anh nóng lòng muốn đến bệnh viện kiểm tra như vậy, mấy ngày nay anh khó chịu chỗ nào ạ?"
Văn Hành hít một hơi thật sâu.
... Khó chịu chỗ nào ư?
Chuyện này đúng là, nhiều không đếm xuể.
Văn Hành từ từ nhắm mắt, không giải thích thêm, chỉ tang thương nói: "Đi thôi."
Anh cần phải mau chóng biết xem chuyện này rốt cuộc nằm trong phạm vi y học hiện đại hay đã vượt quá lĩnh vực khoa học tự nhiên... Với sự phát sinh ngẫu nhiên không phân biệt được của cơn đau, anh sợ về lâu dài bản thân sẽ xuất hiện tâm lí phụ thuộc vào "thuốc giải".
Đây là điều mà Văn Hành không muốn gặp phải.
"Sao tôi cũng phải đi?" Cố Thanh hỏi.
Văn Hành mở mắt ra, nhìn cô, cuối cùng nói: "Đi với tôi."
Tiểu Đường vừa ngồi vào ghế phụ, lỗ tai vểnh lên. Thường Nham đang định lên xe cũng lập tức ngậm miệng, vờ như mình không tồn tại.
Trong lòng hai người đồng thời nảy ra một suy nghĩ: Ui đây, đây là rắc đường hả?!
Ui chuyện này ui ui?!!
...
Thường Nham sắp xếp rất tốt, quá trình diễn ra bí mật nhanh chóng.
Văn Hành kiểm tra cổ họng bên khoa tai mũi họng, kế đó chụp x quang xương cổ tay phải. Vốn định nội soi dạ dày, nhưng bởi không nhịn ăn nên đành coi như xong.
Cuối cùng anh đưa Cố Thanh đến khoa thần kinh chụp MRI[1] vùng đầu và làm báo cáo kiểm tra tình trạng ổn định tinh thần.
[1] Chụp MRI (Magnetic Resonance Imaging): viết tắt của chụp cộng hưởng từ, là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio.
Cố Thanh xong việc còn phải làm những chuyện này, cô cực kì bất mãn, lòng thầm chửi mắng Văn Hành là chó.
Hệ thống vui mừng nhìn thấy thành quả: "Chẳng mấy nữa anh ta sẽ nhận ra chữa bệnh không có tác dụng! Chỉ có cô mới là thuốc giải duy nhất, rời khỏi cô, anh ta không nhích nổi một bước——"
"Tôi tin tưởng! Hai người nhất định sẽ cùng sóng vai lên đỉnh vinh quang, được hàng nghìn người ship!"
Cố Thanh: "Trước kia cậu làm đa cấp hả?"
Hệ thống: "..."
Kết quả kiểm tra không cần đợi lâu, MRI cũng chỉ mất hai mươi phút. Sau khi lấy được tất cả báo cáo, lông mày Văn Hành nhíu chặt, hồi lâu không nói gì.
Trái tim Thường Nham lập tức nguội lạnh.
Anh ta cố nén bi thương, an ủi: "Là... chỗ nào có vấn đề? Không sao, chúng ta còn trẻ, dưỡng bệnh tốt vẫn có thể đi làm trở lại."
Văn Hành không trả lời. Những chỗ anh từng đau không có bất cứ vấn đề gì. MRI của hai người cũng không hề bất thường. Dấu tích duy nhất để lại trên người anh chỉ có vết bầm trên đầu gối lúc vali tuột tay khiến đầu gối khuỵu xuống đất ngày hôm đó.
Phần còn lại đều đã được Cố Thanh "chữa trị" hoàn toàn.
Văn Hành từ từ nhắm mắt, lần đầu mở miệng nói chuyện với hệ thống trong đầu: "Xin hỏi, tình huống này sẽ kéo dài bao lâu?"
"Rất vui vì được phục vụ anh" Hệ thống nhanh chóng trả lời: "Anh cần trải qua tổng cộng 99 lần đau đớn ạ."
Mắt Văn Hành tối sầm lại: Con mẹ nó còn những 94 lần nữa lận.
Anh khó chịu đưa bản báo cáo cho Thường Nham.
Tay Thường Nham run rẩy mở bản báo cáo ra, còn chưa kịp nhìn đã bị ai đó vỗ vai.
Cố Thanh thở dài nói: "Không thôi để tôi tự chụp bìa "VOL" cho, tình hình của Văn Hành... vẫn nên để anh ấy nghỉ ngơi nhiều thêm một chút!"
Thường Nham cảm động nghĩ, hóa ra cô Cố hiểu chuyện như vậy ư? Trước kia thực sự đã trách oan cô rồi!
Tiếp đó anh ta nhìn lại—— "Không đúng, không phải mọi thứ đều ổn hết sao?!"
Cố Thanh: Hic, dự định solo thất bại.
Không ngờ hệ thống như thể bị chịu ảnh hưởng, tích cực nhắc nhở giờ đây hai người bọn họ đang gắn kết với nhau:
"Ting—— yêu thương 06——"
"06: Đau mắt. Mức độ đau: cấp bốn."
Cố Thanh: Ồ!
Vị trí này, tuy phương thức khác yết hầu nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Văn Hành chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú đả kích 94 lần thì đã bất ngờ nói lời tạm biệt với thế giới mới tươi đẹp.
—— Anh, lại, không, thể, thấy, rõ!
Nỗi sợ hãi khi mất đi thị giác mãnh liệt hơn nhiều so với nỗi sợ mất đi giọng nói, Văn Hành theo bản năng vươn tay ra, muốn bắt lấy tia hi vọng kia.
Cố Thanh đang đứng cạnh anh, thấy thế, cô vội đặt tay Thường Nham vào lòng bàn tay anh: "Ở đây, ở đây!"
Thường Nham cũng nhận ra có gì không ổn: "Sao vậy anh Văn?"
Văn Hành nắm chặt lấy bàn tay kia, cố sức nhắm mắt. Sau đó phát hiện, xúc cảm thô ráp hơn rất nhiều, mắt vẫn đau như cũ.
Anh cau mày, tiện tay ném đi: "Không phải cái này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]