[Đến rồi, đến rồi, miệng ả ta lại vén lên rồi!]
[Móa, xin lỗi anh Văn, em đã bị vỡ mộng trong giây lát]
[Ha ha ha ha xin hỏi đây là giải vây cho Văn thần á hả? Văn Hành kiểu: Bà mẹ nó, chẳng thà không giúp còn hơn.]
[Má, có cái mồm mà không biết sử dụng thì vất bà đi cho nhẹ người! Anh tao bị mày hại chết rồi!]
[Bác trên bớt nóng bác ơi, bác xem Văn Hành cũng có phản bác lại đâu ha ha ha ha ha]
[Hu hu hu tui lại quắn quéo nữa rồi! Sự dung túng vô hạn này a a a a a]
Trong ánh mắt tế nhị của mọi người ở hiện trường, Văn Hành cảm nhận được rõ ràng triệu chứng của một cơn nhồi máu cơ tim.
Nhưng nhiều năm rèn luyện, trau dồi đã giúp anh vẫn giữ được phong thái của mình. Văn Hành quay đầu nhìn Cố Thanh, bắt được ý cười thoáng hiện trong mắt cô.
Người phụ nữ này, chắc không phải... cố tình giở trò đâu nhỉ.
Văn Hành trầm ngâm hai giây, đoạn vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ra, phủ lên tay Cố Thanh.
Ý cười thấp thoáng trên khóe môi Cố Thanh lập tức sượng cứng lại.
"Ting—— kết thúc 8 giây đếm ngược. Cơn đau 04 đã được giải trừ."
"Xin hãy duy trì tiếp xúc với thuốc giải của anh, một phút đếm ngược bắt đầu——"
Tất thảy mọi cơn đau đều biến mất, bàn tay dưới lòng bàn tay Văn Hành rất nhỏ... rất mềm, làn da tinh tế. Không hề làm người khác chán ghét.
Anh lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-hoi-99-noi-dau-trong-tinh-yeu/2547627/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.