Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ kia của Kiệt Sâm, nam tử tuấn mỹ không khỏi nở nụ cười, bất quá một khắc sau, trên mặt của hắn lại xuất hiện vẻ cô đơn.

- Thần Vương thì như thế nào, cuối cùng vẫn vẫn lạc, thậm chí còn không bảo hộ được thủ hạ của mình.

Trong giọng nói nam tử tuấn mỹ mang theo một tia thống khổ.

- Vẫn lạc?

Kiệt Sâm cả kinh.

- Theo lời ngươi nói thì ngươi không phải là chí cao vô thượng Thiên Thần giới sao? Như thế nào lại vẫn lạc?

Chí cao vô thượng thì như thế nào? Chỉ cần không siêu thoát khỏi thiên địa này thì dù có cường thịnh như thế nào cũng có ngày vẫn lạc. Thiên địa cũng có ngày sụp đổ, huống chi là người. Hiện giờ chỉ là một tia ý thức ta lưu lại trước mặt ngươi mà thôi.

Nam tử tuấn mỹ cười cười tự giễu.

Ý thức lưu lại? Kiệt Sâm gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Ở trong Kim Thông Điện Thí Thần Nạp Địch Mẫu, hắn đã từng nghe thanh âm Nạp Địch Mẫu kia cũng chỉ là một tia ý thức Nạp Địch Mẫu lưu lại mà thôi, ý thức đó còn lưu lại một ít trí nhớ khi còn sống, nhưng dù sao cũng không phải là tính mạng chân chính.

- Vậy vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Năm đó, trong cuộc chiến Chư Thần trên đại lục Tư Đặc Ân, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Kiệt Sâm không khỏi lên tiếng hiếu kỳ.

Nam tử tuấn mỹ nhìn Kiệt Sâm, nói:

- Ý thức của ta tàn ở chỗ này, đã mấy vạn năm qua đều một mực đợi ngươi đến, không lâu sau ý thức của ta sẽ triệt để tiêu tán. Mà ngươi đã hỏi thì ta liền nói cho ngươi nguyên nhân ta ở lại chỗ này.

Lúc này Kiệt Sâm cẩn thận lắng nghe.

- Thật ra ta là người trên đại lục này. Mười vạn năm trước, ta vừa ra đời trên đại lục này đã có được thiên phú kinh người, 30 tuổi đã đột phá cấp bán thần, tấn cấp Linh Thần, trở thành thiên tài đệ nhất lục địa lúc đó.

- Sau khi đột phá cảnh giới Linh Thần, ta không lưu luyến thế giới này mà trực tiếp bay lên Thiên Thần Giới. Tại đó ta đã trải qua vô số thời khắc sinh tử, trải qua rất nhiều gian nan, nhận được rất nhiều kỳ ngộ, rốt cục ta đã trở vị Thần Vương thứ tám tại Thiên Thần Giới.

- Sau khi trở thành Thần Vương thứ tám của Thiên Thần Giới, ta vẫn không buông bỏ con đường tu luyện, trong nội tâm của ta rất không cam lòng, vì cái gì mà Thần Vương lại là cực hạn ở thế giới này, vì cái gì trên Thần Vương không có cấp bậc nào mạnh hơn?

Trong mắt nam tử tuấn mỹ lóng lánh tinh mang, Kiệt Sâm cảm thấy được loại tâm tình gông xiềng không cam lòng, muốn đột phá của hắn.

- Sau một lần trải qua nguy hiểm, ta vô tình nhận được một đồ vật. Mà thứ đó lại khiến Tam đại Thần Vương khác trên Thiên Thần Giới ngấp nghé, mà quan hệ giữa ta và Tam đại Thần Vương kia không tốt, cho nên khó tránh khỏi bộc phát một hồi chiến tranh.

- Tuy ta mạnh nhưng căn bản không phải là đối thủ của ba người liên hợp với nhau.

- Cuối cùng ta trở lại đại lục, mà dưới tay của ta cũng là tổn thương, tử vong thảm trọng.

- Mà Tam đại Thần Vương kia không ngừng phát động chiến tranh với đại lục ta. Ở trận chiến cuối cùng, ta đã vẫn lạc. Vì thủ hộ đại lục, ta đã dùng tính mạng ta lập nên một phong ấn vĩnh cửu không cách nào phá vỡ, bảo vộ đại lục ta vĩnh viễn không bị Tam đại Thần Vương kia công phá.

- Nhưng cái ta tiếc nuối nhất là, tuy ta huy hoàng cả đời nhưng lại không có bất kỳ một đệ tử nào có thể kế thừa y bát. Tuy ta có vài tên thủ hạ cường đại nhưng lại vĩnh viễn không cách nào bước đi trên con đường của ta.

- Khiến ta cảm thấy may mắn và vui mừng chính là ngươi rốt cục đã hoàn thành khảo hạch ta thiết lập ra.

- Chúng ta đã chết, hết thảy đã trở thành con số không, đây cũng là số mệnh. Mà rốt cục ta đã tìm được người thừa kế truyền thừa của ta. Sâu trong đằng sau đại điện chính là truyền thừa cùng với Vô Thượng Chí Bảo ta nói lúc trước. Bất quá, trước tiên ngươi phải đáp ứng ta một việc.

Trong ánh mắt nam tử tuấn mỹ đột nhiên hiện lên một tia lăng lệ ác liệt.

- Đáp ứng ngươi một việc?

- Đúng, ngươi phải đáp ứng ta, đợi sau khi ngươi có được thực lực thì nhất định phải khiến Tam đại Thần Vương kia chịu thiệt thòi lớn. Nếu có thể đạt tới cấp bậc Thần Vương thì tốt nhất, thay ta giết ba người bọn chúng!

Nói đến ba người kia, trong mắt nam tử tuấn mỹ hiện lên một tia quang mang hung ác lăng lệ.

- Tuy ta biết rõ khả năng ngươi có thể giết chết bọn hắn cơ hồ gần bằng không. Nhưng sau khi kế thừa toàn bộ truyền thừa của ta, đối với ngươi mà nói, khiến bọn hắn ăn phải thiệt thòi lớn cũng không phải là chuyện không làm được.

Đối với truyền thừa của mình, nam tử tuấn mỹ rất có lòng tin.

- Hiện giờ ngươi lựa chọn đi, đáp ứng thì ngươi sẽ đạt được truyền thừa của ta, nhưng phải hoàn thành tâm nguyện của ta. Nếu cự tuyệt thì ngươi sẽ không chết, nhưng tất cả trí nhớ của ngươi ở nơi này sẽ bị xóa toàn bộ, đồng thời bị truyền tống ra ngoài.

- Đáp ứng hoặc là cự tuyệt?

Kiệt Sâm cười nhạt một tiếng, nói tiếp:

- Ta muốn nói rằng, không chỉ ngươi mà ta cũng là một thành viên trên đại lục này.

- Tốt, tốt một cái ngươi cũng là một thành viên trên đại lục này!

Ánh mắt nam tử tuấn mỹ thoáng cái sáng lên, mang theo thưởng thức dày đặc.

- Bất quá vì phòng ngừa ngươi lừa gạt ta, sau này trở mặt vi phạm lời thề, ta phải sử ra một ít thủ đoạn.

Nam tử tuấn mỹ vung tay lên, một đạo thất thải quang mang như cầu vồng từ trên trời đột nhiên giáng xuống, bao phủ Kiệt Sâm.

- Dùng tính mạng của ngươi để thề...

Nam tử tuấn mỹ kia nghiêm túc, trang trọng lên tiếng:

- ... Nếu ngươi dám lừa gạt ta thì... Cái... Cái gì?

Đột nhiên, mặt mũi nam tử tuấn mỹ tràn đầy vẻ khiếp sợ, hai con ngươi nhìn Kiệt Sâm giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi... Huyết mạch trên người ngươi...

Trong đôi mắt nam tử tuấn mỹ tràn đầy vẻ giật mình, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

- Huyết mạch trên người ta làm sao?

Trên mặt Kiệt Sâm tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Bất quá, một khắc sau, hắn lại nghĩ tới khảo hạch Bí Quyết Luyện Hóa Thiên Địa ở tầng thứ năm.

- Chẳng lẽ Đông Cực Thần Vương này có quan hệ gì với gia tộc Thác Đức tổ tiên Tư Đặc Ân của ta?

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Kiệt Sâm, càng lúc càng rõ ràng hơn, hết thảy dấu hiệu đều biểu lộ điểm này.

- Ngươi là đệ tử gia tộc đó?

Nam tử tuấn mỹ kia nhìn Kiệt Sâm, thanh âm trở nên vô cùng nhu hòa. Thậm chí nhìn Kiệt Sâm tựa hồ như có thêm một tia thưởng thức, thần sắc sủng ái lóe lên.

- Tiền bối, vãn bối là đệ tử gia tộc Thác Đức vương quốc Áo Lan Đa, chư quốc Tây Bắc đại lục.


- Tư Đặc Ân!

Kiệt Sâm không chút giấu giếm.

- Ha ha ha ha ha...

Nam tử tuấn mỹ nhìn Kiệt Sâm, một khắc sau, nhịn không được cười lên ha hả trước mặt Kiệt Sâm. Trong tiếng cười kia tràn đầy sự thoải mái vô cùng, phảng phất như tất cả tâm tình phẫn uất và phát tiết trong nội tâm đều biến mất, cười vô cùng thống khoái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.