Bình thường Kim Hoàn Ngân Mãng sau khi thành niên ước chừng dài ba trượng, mà Kiệt Sâm đánh chết đầu Kim Hoàn Ngân Mãng này sinh tồn trong sơn lâm không biết bao nhiêu năm, chiều dài tiếp cận sáu trượng, gấp đôi Kim Hoàn Ngân Mãng trưởng thành bình thường.
Hơn nữa đã dường như đã sắp tới lúc đột biến thành Kim Hoàn Ngân Mãng Vương tam giai rồi, một khi tấn giai trở thành Kim Hoàn Ngân Mãng Vương tam giai, Kim Hoàn Ngân Mãng sẽ trở thành tồn tại đỉnh phong trong Linh Thú tam giai tại, thi triển ra "Một kích trí mạng ", thậm chí có thể đánh chết Linh Thú tứ giai bình thường.
Kỳ thật nguyên bản Kim Hoàn Ngân Mãng đúng là đầu Linh thú thủ hộ của Cuồng Bạo Linh Quả trong sơn cốc, chỉ là tại thời điểm Cuồng Bạo Linh Quả sắp thành thục tản ra khí tức hấp dẫn U Văn Tuyết Báo mạnh hơn, sau đó Kim Hoàn Ngân Mãng bỏ Cuồng Bạo Linh Quả mà chạy lấy thân, lại không nghĩ rằng vừa mới đi được mấy ngày thì đã gặp lại U Văn Tuyết Báo trong sơn cốc.
U Văn Tuyết Báo lúc chiều bị Linh kỹ "Hỏa Viêm Bạo Kích" của Ba Đốn làm cho tổn thương một hồi, sau đó lại chém giết với một đám Mạo Hiểm Giả hồi, cuối cùng bị đại hán đầu lĩnh kia đâm vào bụng một kiếm. Tuy rằng chưa chết, nhưng bị trọng thương, sau khi hai Linh Thú gặp nhau đương nhiên khó tránh khỏi một hồi chém giết.
U Văn Tuyết Báo trong Linh Thú ngũ giai cũng không tính là mạnh, sau khi trọng thương còn không bằng Linh Thú tứ giai bình thường, gặp được Kim Hoàn Ngân Mãng sắp tấn giai Linh Thú tam giai, không ngờ tới phút cuối cùng Kim Hoàn Ngân Mãng lại dùng tuyệt chiêu "Một kích trí mạng ", chỉ là sau khi giết chết U Văn Tuyết Báo ngoài ý muốn lại tiện nghi cho Kiệt Sâm vừa mới tấn cấp Linh sĩ đê cấp.
Sau khi Kiệt Sâm hấp thu Linh tâm của Kim Hoàn Ngân Mãng, một cỗ năng lượng cực lớn không ngừng từ trong Linh tâm phóng xuất trong thân thể Kiệt Sâm, sau đó điên cuồng trùng kích khắp nơi.
Cỗ lực lượng này tuy rằng cường đại, nhưng không thể tạo thành bao nhiêu tác dụng đối với thân thể cùng gân mạch của Kiệt Sâm, bất quá với Linh lực Linh sĩ đê cấp hấp thu lại vẫn tương đối khó khăn.
Linh Sư bình thường phải lợi dụng phụ trợ dược tề mới có thể hấp thu năng lượng Linh tâm là bởi vì thân thể là bọn hắn không mạnh, ngẫm lại xem thực lực Linh Thú tuy rằng cùng giai nhưng thực lực mạnh hơn nhân loại rất nhiều. Mà Linh tâm là toàn bộ Linh lực trong cơ thể một đầu Linh Thú ngưng kết. Một kẻ mới vừa tiến vào Linh sĩ nhị giai đê cấp đi hấp thu toàn bộ năng lượng của Linh Thú nhị giai, Linh sĩ cấp thấp sao có thể chịu nổi.
Bất quá đối với cường độ thân thể tương đương với cấp bậc Tôn Linh Sư Lục giai như Kiệt Sâm mà nói, năng lượng ẩn chứa trong Linh tâm Kim Hoàn Ngân Mãng tuy rằng có thể so với một đầu Linh Thú tam giai, làm sao có thể tạo thành tổn thương đối với Kiệt Sâm được, nếu để cho một gã Linh sĩ nhị giai đê cấp bình thường đến hấp thu, cho dù là sử dụng phụ trợ dược tề, người này tuyệt đối cũng sẽ bị năng lượng cự đại của Kim Hoàn Ngân Mãng trùng kích bạo thể mà chết.
Đại lượng Linh lực cuồng bạo thông qua Linh tâm tiến vào thân thể Kiệt Sâm, trong gân mạch của hắn bị chuyển hóa thành Linh lực Linh sĩ đê cấp, Kiệt Sâm cứ như vậy, ngồi ngay ngắn ở trong sơn lâm, không ngừng luyện hóa năng lượng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nguyên bản thân thể Kiệt Sâm lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trong sơn lâm bỗng dưng chấn động, một đạo kim sắc Linh hoàn lơ lửng phía sau đỉnh đầu Kiệt Sâm, hai mắt hắn cũng tại thời khắc này mở ra.
Tuy rằng hấp thu Linh tâm của Kim Hoàn Ngân Mãng cũng không có mang đến bao nhiêu nguy hiểm Kiệt Sâm, nhưng mà cấp bậc Kim Hoàn Ngân Mãng tiếp cận tam giai cao hơn cấp bậc bản thân Kiệt Sâm, bởi vậy Linh hoàn của Kim Hoàn Ngân Mãng đồng giống như Linh hoàn của Huyễn Yêu Sợ Hãi là màu vàng.
Cảm thụ được Linh lực nhị giai trong cơ thể chuyển hóa thành hình dáng sương mù, trên mặt Kiệt Sâm nhịn không được lộ ra vẻ vui mừng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyentop.net
- Tăng thêm quá nhiều, thật sự là quá hùng hậu.
Kiệt Sâm âm thầm thán phục, lúc trước hắn hấp thu năng lượng ẩn chứa ở bên trong Linh tâm khiến cho hắn từ một Linh sĩ cấp thấp thoáng cái tấn cấp đến Linh sĩ trung cấp, điều này làm trong lòng Kiệt Sâm đồng thời cảm giác ngoài ý muốn và lại mừng thầm không thôi.
Tuy rằng thời điểm Kiệt Sâm hấp thụ Linh Tâm Huyễn Yêu Sợ Hãi cũng từ Linh đồ đê cấp thoáng cái tấn cấp đã trở thành Linh đồ trung cấp, nhưng mà lúc đó Kiệt Sâm tấn cấp Linh đồ đê cấp đã có một thời gian ngắn rồi, so với hiện tại nửa khắc trước vừ mới tấn giai Linh sĩ đê cấp, nửa đêm về sáng lại muốn trực tiếp tấn cấp là Linh sĩ trung cấp thì có phần hơi khó.
Kỳ thật cũng là do vận khí của Kiệt Sâm, hắn hấp thu chính là một đầu Linh Thú sắp tấn giai tam giai, nhưng Linh tâm Kim Hoàn Ngân Mãng lại không tấn giai. Đổi thành Linh Thú nhị giai đỉnh phong bình thường, cho dù trong Linh tâm Linh Thú ẩn chứa năng lượng nhiều hơn nữa, cũng không cách nào để cho Kiệt Sâm vừa mới tấn giai Linh sĩ nhị giai đê cấp tăng lên một cấp bậc.
Hô!!!
Kiệt Sâm thở ra một hơi thật là dài, nhìn bầu trời phía đông đã có mấy vệt trắng, hắn chậm rãi đứng lên, xử lý đơn giản U Văn Tuyết Báo một chút cùng với cùng với thi thể Kim Hoàn Ngân Mãng xong liền hướng về phương hướng Trấn Cự Tháp lao đi.
Trở lại trong lữ điếm, Kiệt Sâm đem U Văn Tuyết Báo Linh ngũ giai cùng với một ít tài liệu mà mình mang theo cho vào cùng một chỗ, nhìn mình sửa sang lại những món này. Kiệt Sâm suy nghĩ phải hay là mình nên tìm không gian giới chỉ bằng không khi có đồ vật gì đó, việc mang theo sẽ rất bất tiện.
Bất quá không gian giới chỉ tại đại lục Tư Đặc Ân tương đối trân quý, đối với Kiệt Sâm kiếp trước mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng là đối với hắn hiện tại, tìm được một cái cũng khó khăn. Theo Kiệt Sâm chính mình đoán chừng, toàn bộ số lượng không gian giới chỉ Áo Lan Đa vương quốc cũng sẽ không vượt qua hai bàn tay.
Rất nhanh, đám người Ba Đốn cũng đều đã tỉnh dậy, mọi người ăn điểm tâm sáng xong, thu thập một lúc, đội ngũ dừng lại ba ngày rốt cục lần nữa lên đường hướng về vương thành.
...
Bởi vì dừng lại tại Trấn Cự Tháp khá lâu, nên đội ngũ của bọn hắn cũng không có dừng lại ở ven đường nữa, sau khi đi chín ngày thì vương thành Khoa Nhĩ Đốn của vương quốc Áo Lan Đa đã xuất hiện trước mắt Kiệt Sâm.
- Vương thành ah, đã quá lâu rồi ta chưa có trở về!
Nhìn qua vương thành trước mặt, trong ánh mắt Lôi Nặc ngồi bên trong xe ngựa mang theo một tia thần thái khó tả thái, trong miệng thì thào, nơi vành mắt của hắn ẩn hiện một tia nước mắt.
Đối với hai tuyến thành thị như thành Tháp Lâm mà nói, vương thành Khoa Nhĩ Đốn to lớn hơn, mà ngay cả thành vệ quân cửa thành tất cả đều mặc áo giáp màu bạc với khí vũ hiên ngang đứng ở cửa ra vào, ánh mắt sắc bén dị thường cho đảo qua những người vào thành, ngẫu nhiên gặp phải hoài nghi, lập tức ngăn lại kiểm tra, nhưng trong ngôn ngữ cũng không có cái loại tư thái vênh váo hung hăng mà ngược lại cực kỳ khiêm tốn.
Đám người Kiệt Sâm không hề bị ngăn trở tiến vào thành.
- Tiểu thư Yên Cơ, chúng ta ngay ở chỗ này tách ra a, vạn phần cảm tạ các người đã hỗ trợ chúng ta suôt chặng đường này.
Không lâu sau khi tiến vào vương thành, Lôi Nặc từ trên xe ngựa đi xuống, đi tới bên người Yên Cơ nói.
- Lôi Nặc bá bá khách khí rồi.
Yên Cơ mang trên mặt một nụ cười:
- Phía trước cách đó không xa chính là nơi bán đấu giá của gia tộc Áo Lợi Phất chúng ta, Lôi Nặc bá bá cùng đại sư Kiệt Sâm lần sau nếu có rảnh thì phải tới hội bán đấu giá ngồi một chút, còn có đại sư Kiệt Sâm, Áo Lợi Phất chúng ta tổ chức bán đấu giá sẽ cử hành vào nửa tháng sau. Đến lúc đó đại sư nếu như muốn tham gia thì tới phòng đấu giá tìm ta.
Tuy rằng Yên Cơ thập phần hi vọng đám người Kiệt Sâm có thể ở cùng một chỗ với mình, nhưng nhìn ra đám người Kiệt Sâm đến vương thành có việc cho nên nàng cũng sáng suốt không hỏi thăm hay giữ lại.
Sau khi chia tay với Yên Cơ cùng Ba Đốn, Lôi Nặc mang theo Kiệt Sâm trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Tốc độ chạy của Lôi Nặc rất nhanh, tựa hồ đối với con đường vương thành rất tinh tường, ánh mắt lại không có chút nào phân tán, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, từ vẻ mặt không biểu tình của Lôi Nặc, Kiệt Sâm cảm nhận được giờ phút này nội tâm Lôi Nặc kích động như thế nào.
Chỉ trong chốc lát sau, một tòa kiến trúc hùng vĩ xuất hiện trước mặt Kiệt Sâm, vừa nhìn thấy nó, hô hấp của Lôi Nặc đột nhiên gấp gáp, đáy mắt của hắn xuất hiện một đạo quang mang kích động. Trong chốc lát hốc mắt của Lôi Nặc đã ẩm ướt.
- Nhanh, đi theo ta.
Lôi Nặc có chút kích động nói, trong lời nói thậm chí mang theo một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, hắn dẫn Kiệt Sâm bước nhanh tới trước cổng chính tòa kiến trúc này, Kiệt Sâm cũng mau đi theo.
- Nơi này là phủ đệ của gia tộc Thác Đức tại vương quốc, người đến dừng lại.
Hai hộ vệ đứng ở cửa ra vào nhìn hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm, sau khi cẩn thận đánh giá y phục trên người Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc thì thần sắc lộ ra một tia miệt thị.
Lôi Nặc ngơ ngác nhìn đại môn trước mặt, trong ánh mắt toát ra quang mang, thần sắc phức tạp đến cực điểm, loại cảm giác không thể hiểu thấu này khiến đáy lòng Kiệt Sâm run lên.
Kiếp trước Kiệt Sâm là cô nhi, trong lòng không cách nào lý giải hào quang trong ánh mắt của Lôi Nặc, đó là một loại cảm giác mười năm vắng nhà, hiện giờ đã trở lại.
- Này này, ta nói cho hai người các ngươi biết, nơi này chính là phủ đệ của gia tộc Thác Đức không phải là địa phương cho những nông dân chân đất mắt toét như các ngươi chiêm ngưỡng, còn không mau cút đi cho ta.
Một hộ vệ trong đó thấy mình đã cảnh cáo mà hai tên nông dân này vẫn còn sững sờ đứng ngẩn ra ở cửa lớn thì không hỏi hung dữ tiến lên nói.
- Hai vị hộ vệ đại ca, ta tên là Lôi Nặc, từ thành Tháp Lâm tới, có việc cầu kiến tộc trưởng Lôi Áo.
Lôi Nặc tiến lên phía trước nói.
- Các ngươi muốn cầu kiến đại nhân Lôi Áo?
Hộ vệ lên tiếng nghe được câu này thì thần sắc thu liễm một chút, hắn thản nhiên nói;
- Vậy các ngươi có thiếp mời của Lôi Áo đại nhân hay không?
- Cái này không có.
- Ta kháo, dọa lão tử giật mình.
Hộ vệ này lập tức nổi giận rống lên một tiếng:
- Ta nói mà, hai tên gia hỏa tới từ nông thôn như các ngươi thì làm sao có thiếp mời của đại nhân Lôi Áo, không có thiếp mời thì cút đi cho ta. nếu còn dây dưa ở đây thì đừng trách hai huynh đệ chúng ta không khách khí.
- Hai vị đại ca, ta tìm tộc trưởng Lôi Áo thật sự có....
Không đợi Lôi Nặc nói cho hết lời, một hộ vệ khác đứng ở đằng kia trên mặt lộ ra một tia phiền nhiễu, hắn đi từ bậc thang xuống.
- La Thiết đại ca, cùng bọn họ nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Đuổi đi là được, mẹ kiếp, cái gì mà tới gặp đại nhân Lôi Áo, hai anh em chúng ta chẳng phải là muốn mệt chết sao?
Đang khi nói chuyện, hộ vệ kia một phát bắt được bả vai Lôi Nặc dùng sức đẩy một cái, Lôi Nặc lập tức đặng đặng đạp lui về phía sau mấy bước, sau đó loạng choạng đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Lão gia hỏa, cút nhanh cho ta, nếu ngươi không đi, lão tử sẽ động thủ đuổi người.
Hộ vệ kia nhẹ phi một tiếng, thần sắc khinh thường tiêu sái trở về.
- Phụ thân!
Kiệt Sâm một bên một mực không nói gì chứng kiến phụ thân kính yêu của mình ngã xuống, trong lòng hắn lập tức hiện ra một tia giận dữ, Kiệt Sâm đỡ Lôi Nặc dậy.
Mà nguyên bản tâm tình Lôi Nặc có chút kích động, mười tám năm lần thứ nhất về đến gia tộc, trên mặt lại không có chút phẫn nộ, chỉ tràn đầy ngạc nhiên.
Đối với lần thứ nhất trở về sau khi hắn rời gia tộc đi mười tám năm, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại thật không ngờ chính mình sẽ bị hộ vệ gia tộc đẩy ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không biết có tư vị gì.
Không có gì quá hơn một lãng tử rời nhà mười năm khi trở lại bị hộ vệ giữ cửa đẩy ngã xuống đất, càng khiến cho người ta thêm khó chịu.
Đỡ Lôi Nặc dậy, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn về phía hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc, mặt không biểu tình chậm rãi đi tới.
Kiếp trước Kiệt Sâm thân là Linh Dược Thánh Sư cửu giai, tuy rằng hôm nay chỉ là một thiếu niên, nhưng mà trong lòng một khi giận dữ thì trên người không tự chủ được toát ra uy thế cường đại vô cùng.
- Ngươi muốn làm gì?
Hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiệt Sâm cùng khí thế từng bước tiến tới thì trong miệng có chút bối rối lên tiếng.
Tạp Đặc thân là hộ vệ của gia tộc Thác Đức một trong tam đại gia tộc của vương quốc Áo Lan Đa, hắn từng gặp qua hào quyền quý tộc nhiều vô số kể, cũng chứng kiến không ít đại tràng diện, nhưng mà giờ phút này trước mặt Kiệt Sâm, đáy lòng hắn lại không tự chủ được dâng lên một tia sợ hãi không hiểu nổi.
- Muốn làm gì?
Ngay tại thời điểm này, một thanh âm uy nghiêm già nua đột nhiên từ trong cửa truyền ra, lập tức một đoàn người từ trong phủ đệ gia tộc Thác Đức đi ra.
Đầu lĩnh là một lão giả cụt một tay tóc hoa râm, mắt tam giác, mũi ưng, bờ môi mỏng. Vừa ra tới đã đưa mắt nhìn tới Kiệt Sâm, sau đó hắn nhìn về phía Lôi Nặc, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Chứng kiến lão giả này, hộ vệ kia đến trước mặt lão giả vẻ mặt ủy khuất kêu lên:
- Hai tên này không có thiếp mời cùng hẹn trước nhưng lại muốn bái phỏng đại nhân Lôi Áo, tiểu nhân nghĩ đại nhân Lôi Áo thân vì gia tộc nhất định công vụ bề bộn, nào có thời gian rảnh rỗi gặp người, vì thế nói với bọn hắn để họ rời đi. Không nghĩ tới đám người chẳng những không chịu đi, còn muốn tại cửa lớn động thủ đòi giáo huấn tiểu nhân, căn bản không có đem gia tộc Thác Đức đem chúng ta để vào mắt, tiểu nhân cùng La Thiết tuy rằng chỉ là hộ vệ trong gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể cho người khác làm càn trước cửa gia tộc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]