Chương trước
Chương sau
- Oanh!

Một tiếng xoẹt vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết.

Đại hán kia kinh khủng nhìn Bảo Nhĩ Mặc ở bên cạnh Kiệt Sâm, sắc mặt trắng bệch, ôm chặt cánh tay phải của chính mình, trên cổ tay có một vết máu, chiến đao rơi xuống bên chân, gân tay đã bị chặt đứt.

Từ đầu tới cuối, hắn căn bản không thấy được đối phương xuất kiếm.

Bảo Nhĩ Mặc chậm rãi đút trường kiếm vào trong vỏ, hờ hững nói:

- Cút đi!

Đại hán và hai gã đồng bọn đứng ngây ngốc ở phía sau nhìn, biết Bảo Nhĩ Mặc đã thủ hạ lưu tình, ngay lập tức chạy trối chết.

Kiệt Sâm lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, mang theo Bảo Nhĩ Mặc và Tạp Mai Lạp đi về lữ điếm.

Dân cư Trấn Cự Tháp ở đây gặp phải Linh thú tập kích, tự nhiên mạo hiểm giả tới càng lúc càng nhiều, bọn họ càng an tâm, chỉ là theo số lượng mạo hiểm giả ùn ùn kéo tới, một việc khác cũng xảy ra.

Tuy rằng tuyệt đại đa số mạo hiểm giả sẽ không khi dễ người thường thế nhưng cũng không bài trừ một vài trường hợp bá đạo, hơn nữa theo số lượng tăng nhanh, hai ngày nay chuyện mạo hiểm giả báo thù tranh đấu với nhau cũng nhìn mãi quen mắt.

- Tránh ra, tránh ra!

Kiệt Sâm vừa trở lại lữ điếm, vừa định lên lầu, đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa và hô quát kịch liệt.

Một đoàn ngựa thồ ước chừng hơn hai mươi người trực tiếp dừng lại trước cửa lữ điếm.

Một kỵ sĩ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đi vào trong lữ điếm, trực tiếp tới quầy thu ngân.

- Lão bản của các ngươi đâu?

Kỵ sĩ kia quay sang người bán hàng quát lớn:

- Gọi lão bản của các ngươi ra đây, mau đuổi tất cả khách nhân trong lữ điếm ra ngoài, lữ điếm này do đại nhân nhà chúng ta bao hết.

- Dựa vào cái gì?

Một ít mạo hiểm giả đang ăn ở trong lữ điếm nhất thời đứng dậy cầm vũ khí.

Mà đám Ba Đốn ở trên lầu nghe được thanh âm cũng hiếu kỳ nhìn ra, đứng ở trên lầu hai nhìn xuống.

- Hừ!

Kỵ sĩ kia lạnh lùng nhìn đám mạo hiểm giả, tay phải lật, một khối lệnh bài màu bạc xuất hiện trước mặt mọi người:

- Chúng ta là đội thân vệ của thành chủ thành Lam Ngõa, đây là mệnh lệnh của thống lĩnh Đặc Ba Đặc, các ngươi dám cãi lời sao?

- Thống lĩnh đại nhân Đặc Ba Đặc?

- Đệ nhất cao thủ thành Lam Ngõa? Đê cấp Tông Linh sư Đặc Ba Đặc đại nhân?

Đám người nhất thời ầm ĩ, Trấn Cự Tháp bị vây trong phạm vi thành Lam Ngõa, nhận sự quản chế của thành Lam Ngõa, những mạo hiểm giả ở đây trên cơ bản đều đến từ thành Lam Ngõa, tự nhiên có chút sợ hãi với Đặc Ba Đặc đại nhân kia.

Người bán hàng của Trấn Cự Tháp choáng váng, đại nhân thành chủ thành Lam Ngõa, tiểu nhân nho nhỏ như hắn căn bản không thể với tới a.

Người bán hàng cũng không rõ vì sao Trấn Cự Tháp gặp phải Linh thú tập kích, phái người đi thành Lam Ngõa cầu cứu, thành chủ lại không phản ứng gì, mà hiện giờ mới có hai ngày, thoáng cái lại có nhiều mạo hiểm giả xuất hiện như vậy, hiện giờ ngay cả thống lĩnh đại nhân của phủ thành chủ cũng xuất hiện.

Tuy rằng đám mạo hiểm giả ở đây không muốn nhưng vẫn phải quay về phòng sắp xếp đồ đạc, thân là thống lĩnh phủ thành chủ, Đặc Ba Đặc Tông Linh sư đê cấp, tự nhiên đám mạo hiểm giả nho nhỏ này khó có thể đắc tội.

- Xem ra Cuồng Bạo Linh quả kia không chiếm được rồi.

Không ít mạo hiểm giả buồn bã trong lòng.

Kiệt Sâm đạm nhiên cùng bọn Bảo Nhĩ Mặc lên lầu, chuyện như vậy tự nhiên không tới phiên hắn quan tâm, sẽ có người đi xử lý.

- Đại sư Kiệt Sâm.

Thấy Kiệt Sâm trở về, bọn Ba Đốn và Yên Cơ liền tới đón:

- Đại sư Kiệt Sâm cứ yên tâm, chuyện tình này Mạc Nhĩ Đức sẽ xử lý tốt.

Kiệt Sâm chỉ cười, đi cùng mọi người vào trong phòng.

Cùng lúc đó, đoàn ngựa thồ ở ngoài cửa cũng đã vào, đi đằng trước là một trung niên tràn đầy uy nghiêm, mái tóc cháy nắng, mặc mot bộ nhuyễn giáp màu bạc, bên hông là một thanh trường kiếm tinh mỹ có khảm bảo thạch.

- Đặc Ba Đặc đại nhân!

Kỵ sĩ đi vào lúc trước vội vàng khom người tiến lên.

- Ừm.

Người trung niên gật đầu, đám mạo hiểm giả nhanh chóng thu thập những vật dụng cần thiết rồi đi ra ngoài, không dám liếc mắt nhìn đoàn người này.

- Kha Đốn, ngươi mang vài người đi chỉnh lý phòng ốc một chút, những tên không muốn đi đều đuổi cho ta.

Đặc Ba Đặc thản nhiên nói.

- Vâng, thưa đại nhân,

Kỹ sĩ kia dẫn đầu chỉ vào một vài người trong đội ngũ nói:

- Ngươi, ngươi còn có ngươi nữa, các ngươi mau thanh lý lầu một cho ta, ngươi, ngươi còn có ngươi, ba các ngươi theo ta lên thanh lý lầu hai.

Nói xong, Kha Đốn mang theo ba người đi nhanh lên cầu thang tới lầu hai.

- Đặc Ba Đặc thống lĩnh, có thể gặp được ngươi ở chỗ này, thật sự là đúng dịp ah.

Một thanh âm truyền đến, Mạc Nhĩ Đức tràn đầy tươi cười từ trên lầu chậm rãi đi xuống.

- Nam tước Mạc Nhĩ Đức, ngọn gió nào thổi ngươi đến nơi đây?

Tròng mắt Đặc Ba Đặc hơi híp lại, Mạc Nhĩ Đức thân là người phụ trách bán đấu giá Áo Lợi Phất thành Lam Ngõa, Đặc Ba Đặc tất nhiên là nhận ra.

- Mạc Nhĩ Đức như thế nào cũng ở nơi đây? Thoạt nhìn tốc độ nhận được tin tức so với ta còn nhanh hơn.

Đặc Ba Đặc nhướng mày, Mạc Nhĩ Đức là một nam tước, luận địa vị cùng thành thành chủ Y Phu Tư Lam Ngõa căn bản không thể so sánh, nhưng mà hậu trường của Mạc Nhĩ Đức là gia tộc Áo Lợi Phất một trong tam đại gia tộc của đế quốc.

- Nếu là Mạc Nhĩ Đức cũng tới tranh đoạt Cuồng Bạo Linh quả. . .

Đặc Ba Đặc cảm nhận được một tia khó giải quyết.

Mạc Nhĩ Đức cười ha ha, tiến tới bên tai Đặc Ba Đặc nhẹ nhàng nói hai câu.

- Ân?

Đặc Ba Đặc ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng phía bên phải trên lầu, trong đôi mắt hiện lên một tia tinh mang.

- Kha Đốn, lữ điếm lầu hai phía bên phải có tám gian phòng không cần phải kiểm tra lại.

Đặc Ba Đặc thản nhiên nói.

- Vâng, đại nhân.

Kha Đốn đi đến lên tiếng, nguyên bản mấy phòng hắn chuẩn bị kiểm tra thì bỏ qua, đi sang gian phòng khác.

- Đặc Ba Đặc thống lĩnh, ta đi về trước rồi, có rảnh tới ngồi một chút.

Mạc Nhĩ Đức quay người đi lên bậc thang.

Đột nhiên...

- Cút ngay!!!

Một tiếng gầm trong phòng trên lầu hai bỗng nhiên truyền ra, lập tức oanh một tiếng, một bóng người từ gian phòng đó bay ra, đụng nát lan can bằng gỗ trên hành lang lầu hai, từ trên đó ngã xuống đất.

Bóng người kia tại thời điểm sắp rơi xuống đất thì thân hình ở giữa không trung co lại, hai chân giẫm mạnh lên mặt đấy, sau đó lùi lại hai bước, khiến đá xanh trên mặt đất đều nát bấy.

- Đại nhân!

Người nọ xoay người nhìn thoáng qua Đặc Ba Đặc, đúng là Kha Đốn vừa lên lầu, bất quá giờ phút này trên mặt của hắn sớm đã không có vẻ hung hăng càn quấy, một tia máu tươi đọng ở khóe miệng. Trên áo giáp trước ngực xuất hiện một đòn công kích thật sâu.

Đặc Ba Đặc không nói gì, chỉ đem ánh mắt rơi vào lầu hai gian phòng phía trên, ba gã kỵ sĩ chưa tiến vào rút ra trường kiếm bên hông khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa gian phòng.

- Thống lĩnh Đặc Ba Đặc, huynh đệ chúng ta muốn một cái phòng thôi, ngài không muốn đáp ứng sao?

Đặc Ba Đặc cau mày:

- Ba người các ngươi là?

Kha Đốn là Linh Sư cao cấp, thực lực của hắn Đặc Ba Đặc biết đến nhất thanh nhị sở (hiểu biết tới từng chân tơ kẽ tóc),mà có thể bằng một kích nhẹ nhàng đánh bay Kha Đốn, ba gã Mạo Hiểm Giả nhất cũng là cường giả cấp bậc Thiên Linh Sư, từ khí thế của ba người kia cũng đó có thể thấy được thực lực của họ không tầm thường.

- Tại hạ Áo Tạp Lạc Nhĩ, chỉ là một tên Mạo Hiểm Giả bình thường mà thôi.

Đại hán đầu lĩnh nhìn sang Đặc Ba Đặc nói, mà không thèm nhìn ba kỵ sĩ ở bên cạnh tới một cái, Áo Tạp Lạc Nhĩ thì ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.

Hai gã đại hán sau lưng Áo Tạp Lạc Nhĩ mặt mũi tràn đầy ngoan lệ nhìn đám người Đặc Ba Đặc, sắc mặt không có chút nào sợ hãi.

- Đã như vậy, gian phòng này thuộc về các ngươi.

Đặc Ba Đặc nhìn Kha Đốn ôm ngực, đạm mạc nói.

Còn chưa có đi ra ngoài tìm thì đã hao tổn một thủ hạ, điều này làm trong lòng Đặc Ba Đặc thập phần khó chịu, bất quá không nhìn ra cao thấp của đối phương, trước khi chưa thăm dò thực lực của bọn chúng, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng động thủ.

Huống chi trong lòng Đặc Ba Đặc thì đối thủ tranh đoạt Cuồng Bạo Linh Quả lớn nhất cũng không phải là ba tên mạo hiểm giả trước mặt.

....

Giờ phút này, tại Trấn Cự Tháp phía sau Ô Thác Sơn Mạch, một đội ba người Mạo Hiểm Giả đang đi vào trong sơn lâm.

Ba người này đi theo đội ngũ hình quạt, vũ khí trong tay không ngừng bổ về phía trước tìm đường.

- Đại ca, ngươi nói đi, Cuồng Bạo Linh Quả đến tột cùng ở địa phương nào? Tại sao tìm hai ngày rồi, nhưng không có nghe nói một người tìm được?

Một người nam tử trung niên mặc giáp da màu nâu, thân hình thấp bé trong tay cầm chiến đao phạt những cành lá chung quanh, ánh mắt dò xét khắp nơi.

- Cuồng Bạo Linh Quả ẩn nấp rất kĩ, đêm hôm đó Y Đức dễ dàng tìm ra như thế, ngươi nói có phải là hắn bị điên không?

Một nam tử cơ bắp cũng nghi hoặc hỏi.

- Ta xem không giống lắm, các ngươi tìm cẩn thận một chút cho ta, cho dù có người đã tìm được Cuồng Bạo Linh Quả, khẳng định cũng sẽ không nói ra, chỉ biết vụng trộm thủ tại đó, đợi đến lúc thành thục thì ngắt lấy.

Đầu lĩnh là một đàn ông trung niên thân hình cường tráng đúng là một trong hai gã Linh Sư đê cấp đêm đó.

- Ồ, đại ca ngươi nhìn kìa, phía trước giống như có một sơn cốc.

Trong lúc đó nam tử trung niên mặc giáp da màu nâu đột nhiên ngừng lại, dùng chiến đao chỉ về một hướng bên ngoài rừng rậm không xa.

- Sơn cốc?

Trên mặt đầu lĩnh trung niên hán tử kia trở nên vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên tại đây là một cái sơn cốc.

- Đi, đi xem.

Trong hai mắt trung niên hán tử kia toát ra một tia tinh mang, lúc này cất bước đi thẳng về phía trước, mà hai gã Mạo Hiểm Giả khác cũn mừng rỡ đi theo.

Ba gã Mạo Hiểm Giả tiếp tục đi về phía đó, đầu lĩnh đàn ông trung niên hít mũi một cái, cau mày nói:

- Có ngửi thấy mùi vị gì không?

Hai gã Mạo Hiểm Giả kia cũng hít mấy cái, nam tử trung niên có thân hình thấp bé biến sắc nói:

- Hình như là mùi máu tươi.

- Mùi máu tươi?

Sắc mặt ba người đều biến đổi, cả ba nhìn nhau, sau đó nắm chặt vũ khí cẩn thận tiến về phía trước.

Một tràng tiếng nước chảy truyền vào trong tay ba người, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm.

- Đại ca, mau nhìn, là Cuồng Bạo Linh Quả!

Ba người chuyển qua một góc, một thủy đàm hiện lên trước mặt họ. Ở trung tâm đầm nước đằng kia có một đất nhô lên, nơi đó mọc ra một loại Linh quả màu lam nhạt.

- Đây...

Ánh mắt của ba người rơi vào Cuồng Bạo Linh Quả, nhưng mà sau một khắc nguyên bản vẻ mặt mừng rỡ đều biến đổi trở nên trắng bệch.

Trong bụi cỏ bên cạnh thủy đàm là mấy cỗ thi thể của Mạo Hiểm Giả, những thi thể này tất cả đều huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn thay đổi, tản ra một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Một bóng đen từ khe hở của vách núi xuất hiện trước mặt ba người Mạo Hiểm Giả, chính là U Văn Tuyết Báo.

- Là.... . . Là ngũ giai Linh Thú U Văn Tuyết Báo. . . Nhanh. . . Đi mau!

U Văn Tuyết Báo dùng hai cái đồng tử màu vàng lợt lạnh lùng nhìn chăm chú ba tên mạo hiểm giả xâm nhập lãnh địa của mình, tứ chi nó căng ra.

Viuuuuu!!!

Một đạo hắc sắc như thiểm điện xẹt qua không trung, trong tích tắc đã phóng qua gần mười trượng rơi xuống mảnh đất giữa thủy đàm, sau đó một lần nữa vọt lên bay tới ba gã mạo hiểm giả.

Tốc độ người đàn ông đầu lĩnh nhanh nhất, nhưng trong lúc quay đầu nhìn lại, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

- Nhanh, chạy mau, U Văn Tuyết Báo đuổi theo tới.

Người đàn ông đầu lĩnh lo lắng kêu to.

U Văn Tuyết Báo là ngũ giai Linh Thú, tốc độ cực nhanh, mình mới là Linh Sư đê cấp, mà hai tên huynh đệ chỉ là Linh sĩ cao cấp, nếu bị U Văn Tuyết Báo đuổi theo, căn bản một chiêu của nó cũng không ngăn được.

- Đại ca, ngươi cùng nhị ca chạy mau, ta tới ngăn cản Văn Tuyết Báo.

Nam tử cơ bắp chạy ở sau cùng đột nhiên dừng bước hét to.

- Tam đệ, chạy mau.

Người đàn ông đầu lĩnh cùng nam tử thấp bé cũng dừng lại, quát to về phía nam tử cơ bắp.

- Không, đại ca, nhị ca, các ngươi chạy mau, nếu không ba huynh đệ chúng ta một người đều chạy không thoát, chạy mau ah!

Nam tử cơ bắp giận dữ hét.

- Đi, Nhị đệ, chúng ta đi.

Người đàn ông đầu lĩnh cố nén không cho nước mắt rơi xuống, quay người tiếp tục hướng về ngoài sơn cốc vọt tới.

Nam tử trung niên thấp bé nhìn tam đệ của mình, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia kiên quyết, quay người đi theo người đàn ông đầu lĩnh chạy như điên ra bên ngoài.

Nhìn thân ảnh đại ca cùng nhị ca mình rời đi, nam tử cơ bắp lộ ra một tia tươi cười, bỗng dưng xoay người, nhìn U Văn Tuyết Báo chạy như điên mà đến, trên mặt hắn lộ ra một tia kiên nghị, giơ cao lên chiến đao mạnh mẽ xông tới.

- Sát!!!

Chiến đao trong tay nam tử cơ bắp trực tiếp bị nện bay, thân thể hắn bị nghiền nát trước móng vuốt của U Văn Tuyết Báo, giáp da trên người như một tờ giấy mỏng bị cào nát bay tứ tung.

Thân thể U Văn Tuyết Báo trên không trung vẻn vẹn hơi dừng lại, rơi trên mặt đất, lập tức lần nữa phát lực hướng hai gã Mạo Hiểm Giả khác bay vút mà đi.

- Đại ca, nhớ thay ta cùng Tam đệ báo thù.

Nam tử trung niên thấp bé cũng lập tức dừng bước, quay người lại chặn U Văn Tuyết Báo.


Bồng!

Huyết nhục bay tứ tung, một cái đầu lâu mắt trợn tròn bay thật xa, lăn lộn dưới măt đất.

Mà người đàn ông đầu lĩnh giờ phút này ddã ra khỏi sơn cốc tránh vào trong rừng rậm.

Văn Tuyết Báo dừng bước lại, hai cái đồng tử màu vàng lợt quay lại nhìn sơn cốc có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn đạp mạnh chân rồi quay về thủy đàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.