Trong phòng khách nhà họ Phương, Thiệu Dật châm lửa đốt Khiên Dẫn Hương, khói từ nén nhang bay lên mù mịt, đua nhau xuyên qua khe hở trên cửa bay ra ngoài. Thiệu Dật đợi một chốc mới mở cửa đi ra, hắn vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Đệ đang nằm úp sấp trên đầu tường. Tiểu Đệ nhìn thấy động tác của Thiệu Dật bèn nâng người giấy bé ngồi bên cạnh lên, cho nó ngồi trên lưng mình rồi phóng xuống sân chạy đến gần Thiệu Dật, cứ thế một người một mèo và một người giấy nhờ sự chỉ dẫn của làn khói men theo đường mòn đi tìm Cố Cửu.
Bên kia, Cố Cửu ngồi trong kiệu lung la lung lay cả buổi trời, lại thêm bị gió lạnh tấn công thế là đầu óc váng vất tưởng sắp ngất đến nơi. Để giữ cho mình tỉnh táo đừng ngủ lăn quay rồi chết cóng, cậu lén vén mành kiệu nhìn ra ngoài xem thử, trời đã tối hẳn, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh nhưng đại khái vẫn có thể thấy được địa hình.
Suốt đường đi Cố Cửu cũng đã nhìn lén vài lần, lần nào cũng chỉ thấy một màn đêm đen đặc, không có gì khác biệt, nhưng đúng lúc này, một thôn làng với nhà cửa lúp xúp bỗng lọt vào mắt cậu. Thôn này không khác mấy với thôn Hồ Thượng, nhất là sự tĩnh lặng trong đêm lại càng giống, gần như không nghe thấy bất kì tiếng động hay nhìn thấy bất cứ ngọn đèn nào.
Không, vẫn có đèn.
Cỗ kiệu đi xuyên qua hơn phân nửa thôn sau đó rốt cuộc cũng dừng lại, Cố Cửu bị lóa mắt vì ánh đèn xộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283196/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.