Cố Cửu đánh một giấc thật ngon lành, giữa chừng có bị Thiệu Dật đánh thức để uống một chén thuốc cảm, sau đó lại ngủ tiếp, ngủ từ sáng đến đêm khuya gần giờ Tý mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy cậu đã thấy thoải mái hơn nhiều, có vẻ bệnh cảm cũng sắp lui rồi.
Cố Cửu nằm rúc trong cái ổ ấm sực một hồi rồi vươn vai duỗi eo cho sảng khoái, sau đó thò tay sờ sờ Tiểu Đệ đang nằm ngay trên bả vai mình một cái, cuối cùng mới nhìn sang Thiệu Dật. Thiệu Dật đang nhắm mắt nhưng Cố Cửu nghe tiếng hít thở của hắn thì biết chắc hắn không có ngủ.
Cố Cửu nhích lại gần Thiệu Dật, thỏ thẻ: “Sư huynh, hết mưa rồi sao?”
Quả nhiên Thiệu Dật không ngủ, hắn mở mắt ra nhìn lên nóc giường một lát rồi mới trả lời: “Tạnh rồi.”
Cố Cửu nghe xong không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh. Cố Cửu ngủ no mắt rồi nên tạm thời không muốn ngủ nữa, vòng hai tay ra sau gối đầu lên, nghĩ ngợi một lát mới hỏi: “Quận Võ Khê chỉ còn mấy điểm cần thanh lọc nữa thôi, tiếp theo chúng ta sẽ đến quận nào nhỉ, đệ quên mất rồi.”
Thiệu Dật đáp: “Quận Vĩnh Bình.”
“Có lớn như quận Võ Khê không?”
“Nhỏ hơn.”
Hai sư huynh đệ cứ thế trò chuyện với nhau, tuy rằng từ đầu đến cuối đều là Cố Cửu hỏi gì Thiệu Dật đáp nấy nhưng nhờ vậy mà sự ngượng ngùng mất tự nhiên mấy hôm nay cũng từ từ biến mất, giống như quay lại những ngày tháng sinh hoạt bình thường trước kia, chưa từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283194/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.