Người đàn ông trung niên này tên là Đồ Đại, năm nay vừa tròn bốn mươi. Hắn kết hôn với vợ mình từ năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng phải đợi đến mười năm sau hai người mới sinh được một bé gái. Đây là đứa con hai người mong ngóng suốt một thời gian dài cho nên tuy cô bé là con gái nhưng hai vợ chồng rất yêu chiều, còn đặt tên là Đồ Trân Trân, ý là của báu trong nhà.
Đồ Đại có một người em trai tên Đồ Nhị. Đồ Nhị này có ba đứa con, hai đứa lớn đều là con gái, đứa út là con trai, tên là Đồ Đại Bảo, nhỏ hơn Đồ Trân Trân một tuổi.
Đồ Đại Bảo là cháu trai duy nhất của nhà họ Đồ nên được cha mẹ và ông bà nội cưng nựng vô cùng, có cái gì tốt đều dành hết cho nhóc ta, thiếu điều muốn đội lên đầu luôn. Đồ Đại Bảo được chiều chuộng, không ai dạy bảo phép tắc nên càng lớn càng trở nên vô lễ, không coi ai ra gì, không ngoan ngoãn như mấy đứa bé trong thôn.
Hè năm ngoái Đồ Đại Bảo lên mười một tuổi, bỗng nhiên đổ bệnh, bệnh nặng đến mức nằm liệt giường, chạy bao nhiêu thầy bà thuốc thang mà mãi vẫn không khỏi. Nó cứ nằm li bì như vậy được hai tháng, từ một đứa bé mập mạp biến thành chỉ còn da bọc xương. Hai vợ chồng Đồ Nhị và cha mẹ Đồ lo lắng vô cùng. Lúc bệnh của Đồ Đại Bảo trở nặng sắp không qua khỏi, không biết bọn họ nghe ai mách cho cách tìm người thế mạng, cho rằng làm như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283186/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.