Bình thường Cố Cửu và Thiệu Dật đều cố gắng tránh không để người khác biết đến sự tồn tại của những người giấy. Nhưng có một lần, đúng lúc Cố Cửu đang vẽ người giấy thì Ngân Linh đột nhiên chạy vào tình cờ nhìn thấy. Khi đó cô bé cực kì thích thú, còn chơi đùa với nó thật lâu, lúc nhóc người giấy đó ra đi, Ngân Linh khóc thê thảm vô cùng.
Ngân Linh lấy hoa dại trong rổ ra đặt trước nấm mộ, Cố Cửu thì đi thay nước sạch để lau tượng, cậu để cô bé ở lại tự mình thì thầm trò chuyện với người giấy.
Một lát sau, Ngân Linh muốn xuống núi, Cố Cửu liền tạm ngưng việc trong tay để đưa bé xuống. Trên đường đi, Cố Cửu thấy Ngân Linh cứ liên tục nhìn quanh quất bèn hỏi: “Con tìm gì vậy?”
Ngân Linh trả lời: “Con tìm Tiểu Thụy, bạn ấy đã nói sẽ chờ con ở đây.”
Cố Cửu rất ít khi tiếp xúc với mấy đứa bé khác dưới chân núi nên không biết tên của chúng. Cậu cười nói: “Chắc Tiểu Thụy chạy đi chỗ khác chơi rồi, con xuống dưới ghé ngang nhà bạn ấy xem bạn ấy về chưa.”
Ngân Linh ở trên đạo quan gần nửa giờ, hẳn là cậu bé kia đã sớm đi mất rồi, trẻ con mà, phải đợi lâu thì rất chóng chán.
…
Hai ngày sau là ngày sinh thần của Đẩu Mẫu.
Thái Nguyên Quan không lớn lắm, chỉ có ba điện thờ, dạo qua một vòng là hết, nhưng mấy năm nay nhờ có hai sư huynh đệ Cố Cửu ở lại nên số người biết đến nơi này càng ngày càng nhiều, biết hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283155/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.