Tuổi thọ của cây liễu đều vào khoảng hai mươi đến ba mươi năm, có một vài cây có thể sống đến hơn trăm năm. Khi Lan Nguyệt chết đi, trong mắt cô cây liễu đã rất lớn, cho nên hẳn là lúc đó cây liễu đó đã hai mươi năm tuổi có hơn rồi. Ngặt một nỗi mấy nhóc người giấy thì bé tí, chỉ cỡ lòng bàn tay người lớn nên nhìn cái gì cũng thấy to, cái cây chỉ mới bằng cánh tay thì đối với chúng cũng là cây liễu thiệt bự, vì thế sau khi khảo sát qua một lượt thì ba người Cố Cửu chỉ xác định được ba chỗ thật sự có cây liễu rủ lớn mà thôi.
Ba người đành phải đợi buổi tối ra ngoài thêm một chuyến nữa, gọi cô hồn dã quỷ đang cư trú quanh khu này lên nhờ đi tìm thử. Nếu có gặp được quỷ lâu năm sống ở đây cũng dò hỏi thử tin tức của Lan Nguyệt và Tam Lang.
Nhưng không may là hầu hết quỷ hồn đều đã quên hết việc lúc còn sống, cứ ngơ ngơ ngác ngác, số còn lại thì tám phần mười là quỷ dọn từ nơi khác đến nên chẳng biết gì về chuyện của Lan Nguyệt cả.
Ban ngày những quỷ hồn này không ra ngoài được, thầy trò Cố Cửu chỉ có thể tự thân xuất mã, cột xe lừa lộc cộc đi đến các địa điểm có cây liễu rủ ở mấy thôn bên cạnh hỏi thăm. Thời gian hai mươi năm không phải là ngắn, bọn họ chỉ chọn những người có tuổi để hỏi chuyện nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Cố Cửu đấm đấm bắp chân tê mỏi vì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283147/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.