Sau khi tiến vào ngã rẽ, bọn họ lại đi tiếp thêm một canh giờ nữa mới đến nơi từng là chiến trường năm xưa, giờ đã thành bãi tha ma. Có vài gia nhân của phủ tướng quân được cắt cử canh gác ở chỗ này từ trước, chỉ đáng tiếc là bọn họ chờ mòn mỏi mấy ngày trời cũng không phát hiện được gì.
Lúc Phương Bắc Minh nghe Đổng Tú Anh kể lại sự việc đã nói cho bà biết người bình thường không thể nhìn thấy quỷ. Những người gặp được sương mù và ngựa trắng khi đi ngang bãi tha ma hoặc là đang mắc bệnh tật gì đó không khỏe trong người, hoặc là bản thân người đó vốn thiếu dương khí, thân thể vốn yếu ớt nên mới dễ gặp phải quỷ. Mà Đổng Tú Anh chinh chiến nhiều năm, sát khí quanh thân rất mạnh, gia nhân trong phủ cũng vậy, ít nhiều gì cũng dính phải sát khi trên người bà, cho nên tuy rằng trên lý thuyết họ cũng có thể gặp quỷ, tùy vào tình trạng thân thể của mỗi người, nhưng những quỷ hồn thực lực yếu nói chung không dám làm gì họ. Vừa xuống xe ngựa, Cố Cửu đã bị một trận gió âm u thổi trúng ớn lạnh đến mức run lập cập, vội chạy lên trước hai bước đuổi theo Thiệu Dật, dày mặt bám theo sau lưng sư huynh.
Vào thời cổ đại, nếu giữa hai nước xảy ra chiến tranh thì sau khi kết thúc bên thắng sẽ là bên dọn dẹp chiến trường để phòng ngừa dịch bệnh xảy ra. Thi thể binh lính của nước mình thì đem về mai táng còn thi thể binh lính của phe đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283138/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.