Không ngừng tu luyện, con người nên học cách chính chắn, học được trách nhiệm, học hòa nhập thế giới. Thánh giả nếu không thể cứu thiên hạ thì không thể xưng là thánh giả.
* * *
Trong trời sao, bên lỗ đen có một đại lục trời sao to lớn lơ lửng.
Tuy đại lục không khổng lồ như hỗn nguyên đại thế giới nhưng vẫn mênh mông vô biên, tầng linh khí màu xanh dày phủ lên, to cỡ Tây Ngưu Hạ Châu.
Thanh Đồng cổ thuyền lao vào tầng linh khí, trước mắt là thế giới xanh biếc. Thảm thực vật bao trùm, các con sông lớn chảy xuôi tụ tập vào sông lớn chính giữa lục địa. Các con thú cổ chạy nhảy trên mặt đất, có linh điểu màu trắng bay trên bầu trời.
Khi Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống đất, đám người Nam Cung Hồng Nhan, Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La Phù, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật, Hoa Sinh đạo trưởng, đám tu sĩ trong Thiên quốc chạy ra đón tiếp.
Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan ngấn lệ, làn gió thơm lao vào ngực Phong Phi Vân.
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt Phong Phi Vân:
- Ta cứ tưởng ngươi không về được nữa, ta cứ tưởng sẽ không được gặp ngươi nữa. Mỗi ngày ta lo âu hoảng hốt, sợ ngủ. Ta ngủ sẽ mơ ác mộng, bừng tỉnh khỏi ác mộng, sau đó tiếp tục lo âu hoảng hốt.
Phong Phi Vân vuốt tóc Nam Cung Hồng Nhan, nói:
- Không sao, không sao, ta về rồi đây.
Các nữ nhân Hiên Viên Nhất Nhất, Nạp Lan Tuyết Tiên, Long La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2749180/chuong-2042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.