Chương trước
Chương sau
Mạnh bà nói:

- Có một yêu nghiệt sắp xuất thế.

Ầm!

Bàn man phủ bay ra khỏi Phong Đô quỷ thành, lưỡi búa như trăng khuyết, cán búa như thần trụ, ức vặn thánh văn. Lực lượng kia trùng kích Mạnh bà, Hoa Sinh đạo trưởng liên tục thụt lùi, cuối cùng bay ra ngoài.

Một búa khai thiên địa, xé rách địa ngục một cái lỗ, bàn man phủ bay vào trong.

Bàn man phủ lao ra địa ngục, đi tới bên trên Thủy Nguyệt Thiên cảnh. Búa chém xuống kén phật to cỡ ngôi sao, cưỡng ép xẻ kén phật ra.

Ánh sáng vàng bắn tung, sóng biển xuyên đá.

Một bóng người bay ra khỏi kén phật, lưng mọc đôi cánh ánh sáng to, ánh sáng màu bạc lấp lánh.

Người đó cầm bàn man phủ, hét hướng chân trời:

- Thủy Nguyệt Đình!

Búa vung lên chém vào trời sao, không biết bao nhiêu bị búa chém vỡ.

Mảnh đất giam cầm bay vào Thanh Đồng cổ thuyền, biến mất trong long mã hà đồ.

* * *

Nữ ma đứng trong không trung, tóc dài đổ như thác, xinh đẹp tuyệt trần, thân thể thon thả.

Nữ ma nhìn ánh sáng búa:

- Nhát búa thật lợi hại, không chừng tương lai có thể phong tổ, phong thần.

Ầm!

Cây búa to lướt không khí bay tới, lực lượng hùng dũng.

Phong Phi Vân cầm cán búa như thần trụ, nhát búa chém xéo cổ nữ ma. Ánh sáng búa dài mấy vạn dặm, hùng hồ như sóng thần.

Nữ ma vươn bàn tay mảnh khảnh vỗ vào mặt búa, đánh bật lực lượng mạnh mẽ ra.

Thanh âm kim loại va chạm vang dội như chuông thần.

Ầm!

Nhát búa thứ hai chém qua, khí thế chém núi thần. Thời không bị xé nát thành mấy hạt bụi.

Nữ ma vẫn vỗ một chưởng đánh bật cây búa.

Ầm!

Nhát búa thứ ba bay tới, uy thế càng mạnh. Dù là thần lịnh đứng trước mặt cũng sẽ bị chém thành hai khúc.

Nữ ma nhíu mày, lùi một bước, tay dè xuống. Hàng vạn tinh khí từ hư không tụ tập vào bàn tay nữ ma, đè trên thân búa.

Ầm!

Bàn man phủ đánh nát tinh khí, lại bay về bàn tay Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân thông qua lực lượng đôi mắt đại thánh cộng với chấp niệm bất diệt cuối cùng chém phá thần hỏa, đến Kim Tàm Kinh đệ thất trọng, phá kén hóa bướm, làm lại chân thân, tu vi tiến bộ một bậc.

Phong Phi Vân tay cầm bàn man phủ, người thẳng như tùng cổ, bước ra từ hỗn độn. Khí thánh linh trên người Phong Phi Vân đủ dẫn động thiên địa quy tắc.

Nữ ma nhìn Phong Phi Vân:

- Không tệ, hiện tại tu vi ra bộ dáng rồi.

Tu vi của Phong Phi Vân bây giờ đúng là kinh thế hãi tục, trong thánh linh có thể phong vương. Nhưng nữ ma là một trong bảy hung ma thái cổ, mới rồi Phong Phi Vân dốc sức chém ba nhát búa chỉ buộc nàng lùi một bước nhỏ. Nữ ma nói câu này không xem như huyênh hoang.

Trước mặt bảy hung ma thái cổ được đánh giá không tệ đã là rất ghê gớm, một thời đại không ra được hai nhân vật như vậy.

Phong Phi Vân cất bàn man phủ, bình tĩnh nỗi lòng, đứng đối diện nữ ma.

Phong Phi Vân nói:

- Thủy Nguyệt Đình là Tâm Linh Kiếm Thần, một trong bảy hung ma thái cổ.

Nữ ma nói:

- Dù sao bảy hung ma thái cổ là các ngươi phong, đứng ở góc độ tu sĩ di châu hỗn nguyên đại thế giới gọi nàng là Tâm Linh Kiếm Ma cũng thích hợp.

Trên đời này đã không có Thủy Nguyệt thánh thần, vì Thủy Nguyệt thánh thần biến thành tà thần, trồng trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt. Đây là vì sao thần thức bốn phủ chủ không tìm thấy Thủy Nguyệt thánh thần.

Nữ ma nói:

- Ngươi chết trong tay nàng cũng không oan, cần gì so đo nhiều vậy? Cố gắng tu luyện đi, chờ mình cường đại rồi chém lại nàng là được, nếu ngươi hỗ trợ cướp lấy diệt thế thần bia thì ta hỗ trợ ngươi giết nàng, thấy sao?

Phong Phi Vân nói:

- Ta không hiểu là tại sao Tâm Linh Kiếm Thần muốn ra tay giết ta?

Nữ ma nhìn Phong Phi Vân thật lâu, lạnh nhạt nói:

- Ta phân tích hai lý do cho ngươi. Thứ nhất là nàng muốn trợ giúp ngươi luyện hóa Vũ Hóa đài, phá kén trọng sinh, tu luyện tiến bộ thêm một bước nên mới giết ngươi, kích phát lực lượng giấu trong thân thể ngươi, khiến ngươi bùng nổ lực lượng.

- Không thể nào!

Phong Phi Vân hiểu rõ phong cách làm việc của Đông Phương Kính Nguyệt, của Thủy Nguyệt Đình. Bọn họ là loại người trực tiếp, yêu là yêu, hận là hận, sẽ không cong cong quấn quấn.

Nữ ma lý trí nói:

- Ít ra bây giờ tu vi của ngươi biến mạnh, Vũ Hóa đài bị luyện hóa, phá kén hóa bướm.

Phong Phi Vân nói:

- Nữ ma đại nhân chưa yêu ai, sẽ không hiểu yêu một người là như thế nào. Yêu người đó tuyệt đối sẽ không tổn thương đối phương.

Nữ ma nói:

- Mỗi người biểu đạt tình yêu khác nhau.

Phong Phi Vân không muốn nói nhiều với động vật máu lạnh như nữ ma về chuyện tình yêu.

Phong Phi Vân đổi đề tài:

- Nữ ma đại nhân nói lý do thứ hai là gì?

Nữ ma nói:

- Lý do thứ hai rất đơn giản. Chấp niệm của nàng ở trên người của ngươi, nàng nói chờ đáp án của ngươi. Miễn giết ngươi thì đáp án mãi mãi không xuất hiện trên đời, vậy là chấp niệm của nàng không bao giờ biến mất.

- Nàng sẽ là thân bất tử, trường tồn vạn cổ. Rất có thể lần này khi tin môn mở ra nàng sẽ đắc đạo thành tiên, đi vân chi tiên giới. Sau đó chém đứt chấp niệm, từ nay giải thoát.

- Nàng chém ngươi đại biểu lòng quyết tâm thành tiên. Nàng chém ngươi địa biểu tín niệm kiên quyết trong lòng nàng. Nàng chém ngươi có lẽ cũng chém luôn trái tim mình.

Phong Phi Vân lẩm bẩm:

- Chấp niệm, cầu tiên, bất tử, chém lục dục, đoạn thất tình . . .

- So với tu tiên đau khổ thế này còn không bằng ngay từ đầu đã là người bình thường.

Phong Phi Vân chậm rãi nhắm mắt lại, nói:

- Nữ ma đại nhân có chấp niệm không?

Nữ ma nhướng mắt nhìn thế giới bao la dưới chân, nói:

- Có, diệt thế.

Phong Phi Vân trợn to mắt nói:

- Cái gì?

Phong Phi Vân tỏ vẻ không nghe rõ.

- Hủy diệt thế giới, hủy diệt thiên địa, tốt nhất là tất cả sinh linh chết sạch.

Nữ ma nói rất nghiêm túc, không giống đang đùa. Nữ ma chỉ vào hư không, giết một chuẩn thánh từ mấy ngàn dặm xa bay tới điều tra.

Nữ ma phủi tay:

- Lại giải quyết một.

Phong Phi Vân nói:

- Có thật không vậy? Dù tu vi của nữ ma đại nhân đến cảnh giới đại thánh cũng không thể hủy diệt cả thế giới.

Nữ ma nói:

- Đúng vậy! Cho nên chấp niệm của ta mãi mãi tồn tại, đau khổ thật. Tại sao sinh linh giết hoài không hết? Đánh nát một tòa hỗn nguyên đại thế giới lại có hỗn nguyên đại thế giới mới sinh ra. Phiền nõa không dứt, vô cùng đau khổ.

Phong Phi Vân hỏi:

- Chấp niệm bất diệt vậy chẳng phải nữ ma đại nhân bất tử đời đời?

Nữ ma trừng Phong Phi Vân:

- Ngươi thì biết cái gì gọi là chấp niệm? Không phải thánh linh nào cũng có thể sinh ra chấp niệm, đó là thứ cao hơn tín ngưỡng, cao hơn thần thánh.

- Chỉ có từ đầu đến cuối kiên trì một điều, lòng không thay đổi, trái tim không dao động mới gọi là chấp niệm.

- Trong ngàn vạn thánh linh có một thánh linh sinh ra chấp niệm đã là xác suất lớn, ý chí người bình thường thì . . . Ài, quá yếu, tối đa có thể xem như tín niệm.

Phong Phi Vân nói:

- Vậy chẳng phải là nếu lòng diệt thế của nữ ma đại nhân dao động thì chấp niệm cũng dao động, nữ ma đại nhân sẽ chết?

Nữ ma nhẹ giọng nói:

- Trừ phi thành tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.