Phong Phi Vân đang ở sâu trong các tầng điện vũ, nghênh tiếp một khách quý từ xa đến.
Đó là một lão nhân ăn mặc mộc mạc. Lão nhân tóc bạc phơ, đi đường run run nhưng cho cảm giác sâu không lường được.
Phong Phi Vân nâng lão nhân:
- Mời Lưu gia gia ngồi.
Lưu quản gia cười hiền:
- Không đơn giản, mới qua hơn hai mươi năm, thiếu gia thì một ác thiếu gia Phong gia lột xác thành nhân kiệt tuyệt thế vô song. Nhưng không được quá kiêu ngạo, cảm ngộ đạo thánh linh là con đường rất dài, có thể nói bây giờ thiếu gia còn ở ngoài cửa.
Phong Phi Vân kính yêu Lưu quản gia từ tận đáy lòng, hơn cả gia gia ruột.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đa tạ Lưu gia gia dạy bảo, Phi Vân nhất định khắc ghi trong tim.
Lưu quản gia vừa lòng gật đầu, cười nói:
- Thiếu gia có biết tại sao ngày xưa ta và phụ thân của thiếu gia nhìn thiếu gia từng bước sa đọa mà không kéo thiếu gia lại không?
Phong Phi Vân trả lời:
- Phi Vân không biết.
Lưu quản gia nói:
- Phụ thân của thiếu gia cho rằng người bình thường cần người ta dạy dỗ mới trưởng thành được. Nhưng quỷ thần thiên kiêu thật sự dựa vào bản thân mới có thể vô địch thiên hạ. Nuôi trong lồng và thả rông khác biệt ở chỗ người được nuôi thả có dã tính, sức sống càng mạnh mẽ hơn.
Phong Phi Vân nói:
- Đsoa hao được người tỉ mỉ chăm sóc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748901/chuong-1904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.