Chương trước
Chương sau
Đồn rằng Nộ phật kim vượn trưởng thành có thể đối đầu với thánh linh, điều này thì rồng, phượng cũng không bằng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nộ phật kim vượn đi mỗi một bước cách xa mấy ngàn trượng, những ngọn núi cao ở dưới chân nó đụn cát nhỏ. Nộ phật kim vượn chạy rầm rập, hú dài.

Nhưng Nộ phật kim vượn chưa trưởng thành, không đuổi kịp Thanh Đồng cổ thuyền được, bị bỏ xa.

Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên trước mặt hai người xuất hiện một sinh linh khí thế khổng lồ. Không thấy rõ hình dạng, thân thể của nó quá to lớn, chỉ thấy một xúc tu thò ra từ lửa vàng. Xúc tu dài bảy trăm dặm, thô như mình rồng.

Đây chỉ là một xúc tu đã suýt lật tung Thanh Đồng cổ thuyền.

Sau có truy binh, trước có kẻ địch mạnh, dồn đoàn người Phong Phi Vân vào đường cùng.

Mắt Phượng Hoàng Thiên Nữ âm trầm, định sử dụng lực lượng phượng hoàng yêu hậu.

Phong Phi Vân ngăn lại:

- Đừng tùy iện dùng lực lượng phượng hoàng yêu hậu, chúng ta đi một ngọn núi hoang đi. Ta cảm giác nơi đó có trận pháp thái cổ thần phượng để lại.

Phong Phi Vân điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền bay sang trái hướng tới núi hoang cổ xưa. Núi hoang đó rất nguy nga, một số di tích thái cổ còn sót lại trên núi, tràn ngập không khí thần thánh.

Thanh Đồng cổ thuyền càng bay đến gần càng cảm giác núi hoang này khủng bố. Cao vạn trượng, bao phủ đất đai mấy ngàn dặm. Trên mặt đất chảy dung dịch màu vàng. Những dung dịch hình dạng như Thái Cực, thần mã, chiến trường, tiên tướng, trời trăng. Nó lan tràn nguyên đất đai, khí thế bàng bạc khiếp người.

Mao Ô Quy sợ hãi mặt xanh mét:

- Trời, là đại thánh cổ trận. Tuy chỉ là một góc khiếm khuyết nhưng vẫn có uy lực vô biên, chúng ta không xông vào được, mau lùi!

Nhưng Thanh Đồng cổ thuyền đã xông vào.

Mọi người nhắm mắt lại, có cảm giác xông vào địa ngục Tu La. Sức mạnh đại thánh đè người, làm người ta ngộp thở, hồn lìa khỏi xá.

Phong Phi Vân là người đầu tiên mở mắt ra, hắn thở phào nhẹ nhõm:

- Phù, ta đoán đúng, quả nhiên Thanh Đồng cổ thuyền có thể xông vào đại thánh cổ trận.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Nơi này chỉ là góc nhỏ đại thánh cổ trận khiếm khuyết. Nếu là đại thánh cổ trận hoàn chỉnh thì dù là chiếc thuyền cổ này cũng không thể bình yên xông qua.

Mọi người có cảm giác hút chết, ngoái nhìn đằng sau. Nộ phật kim vượn, bách túc hỏa ô, các sinh linh cường đại chặn bên ngoài đại thánh cổ trận. Chúng nó không ngừng gầm rống nhưng không dám xông vào.

Thanh Đồng cổ thuyền bay trong đại thánh cổ trận khiếm khuyết, xuyên qua quá thái cực hỗn nguyên không gian, đế mã vẫn thạch không gian, tiên vương cự thi không gian, các không gian có tính hủy diệt. Tất cả do đại thánh cổ trận bài bố ra.

Miễn bước vào đại thánh cổ trận, mỗi bước đi là một mảnh không gian vô tận, không có cuối, cực kỳ nguy hiểm. Nếu không có Thanh Đồng cổ thuyền, dù Phong Phi Vân đến bán thánh cảnh, hắn mà vào đại thánh cổ trận cũng chết chắc, không có đường sống.

Đại thánh bày trận pháp dù chỉ là một góc khiếm khuyến cũng lấy mạng chúng sinh.

Thanh Đồng cổ thuyền bay thật lâu sau cuối cùng đến dưới chân núi hoang.

Phong Phi Vân thu về Thanh Đồng cổ thuyền, nói:

- Chúng ta đã xông qua đại thánh cổ trận, tai nạn không chết sẽ có phúc về sau. Núi hoang này rất bất phàm, không chừng sẽ tìm được thứ chúng ta muốn.

Mao Ô Quy đứng trên tảng đá to nhìn sóng vàng dài mấy ngàn dặm.

Mao Ô Quy nói:

- Tinh hoa phật khí liên miên mấy ngàn dặm, tựa như đại dương tinh hoa phật khí. Nếu lấy đi hết là lão phu có thể mua được một giới.

Phong Phi Vân ra lệnh:

- Đừng lỗ mãng. Tinh hoa phật khí là nguồn năng lượng đại thánh tàn trận, nếu đại thánh tàn trận mất cân đối là chúng ta tiêu đời.

Mao Thành Thật đào bới dưới đất, la lên:

- Gia gia, nhị đại gia, mau lại xem, ta đào được một khối đồng!

Mao Thành Thật đào ra một khối đồng đỏ, dài cỡ một thước, không thấy rõ hình dạng. Phần lớn khối đồng đỏ này vùi trong đất cát.

Phong Phi Vân, Phượng Hoàng Thiên Nữ đi qua xem, mừng rỡ.

Tam vị chân hỏa lô.

Tay Phong Phi Vân ấn mặt đất, đồng lô cao hơn tám mươi thước bay khỏi lòng đất, nhiều chỗ rỉ sét bị đất đá phủ lên. Phong Phi Vân cầm chặt chân lô.

Bùm!

Phong Phi Vân vỗ vào thân lô, đánh bay rỉ sét và đất đá bám dính thân lô. Tam vị chân hỏa lô tỏa ánh sáng đỏ thẫm, trong lô rực cháy ngọn lửa như bó đuốc thần.

- Nhỏ!

Lô đồng cao hơn tám mươi thước thoáng chốc nhỏ lại còn cỡ ly rượu. Tam vị chân hỏa lô trong suốt lấp lánh, tinh xảo nhỏ nhắn, điêu khắc cổ văn. Trong 'ly' còn đang bốc lửa.

- Tặng nàng.

Phong Phi Vân không chút đắn đo đưa tam vị chân hỏa lô cho Phượng Hoàng Thiên Nữ.

Phong Phi Vân đứng trên núi hoang, mắt đẹp nhìn Phong Phi Vân, đôi mắt trong suốt không dính bụi, mày như lá tiên, nàng như thiên nga kiêu ngạo.

Phượng Hoàng Thiên Nữ lạnh nhạt nói:

- Là các ngươi phát hiện tam vị chân hỏa lô, nó xem như của các ngươi.

Phong Phi Vân nói:

- Mục đích nàng đến đây vì tam vị chân hỏa lô, còn ta là vì tu luyện vạn thú chiến thể. Nếu nàng không tìm được tam vị chân hỏa lô thì làm sao báo cáo với phượng hoàng yêu hậu?

Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không cần tam vị chân hỏa lô?

Phong Phi Vân cười nói:

- Nàng cho ta mượn lỗ tai đất, ta tặng nàng thần lô, bánh ít đi, bánh quy lại. Quân tử quen biết nên là vậy.

Phượng Hoàng Thiên Nữ mỉm cười, nụ cười tựa tiên nữ giáng trần, thiên nữ giáng thế, làm lòng người nhộn nhào, như xuân về hao nở. Phong Phi Vân dám chắc trên đời không có bao nhiêu nam nhân giữ được bình tĩnh trước nụ cười như thế.

Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:

- Quân tử quen nhau, chúng ta có tình cảm gì sao?

Phong Phi Vân sửng sốt.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Ngươi còn không biết tên của ta, hiện tại chúng ta chỉ có thể xem như người lạ.

Phong Phi Vân hiểu ra, vội hỏi:

- Xin hỏi phương danh của thiên nữ là?

- Tịch Nguyệt.

Phượng Hoàng Thiên Nữ bổ sung thêm:

- Ngươi là người thứ nhất biết tên ta.

Phong Phi Vân khen không dứt:

- Triều tịch ánh huyền nguyệt, giang phong bên giai nhân, ý cảnh đẹp quá.

Phượng Hoàng Thiên Nữ chân mày như vẽ, đường cong xinh đẹp, da trong suốt.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Ý cảnh hoa trong gương, trăng trong nước càng đẹp hơn.

Nụ cười đông cứng trên mặt Phong Phi Vân:

- Là sao?

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Ban ngày nước tuôn ra là triều, buổi tối nước tuôn ra là tịch. Trong triều tịch sông nước tuôn trào, sóng dữ biển gầm, bờ đê bị hủy, lũ lụt đến, thế này là đẹp sao? Nếu buổi tối có 'tịch' thì trăng trong nước sẽ vỡ, ý cảnh này mà đẹp sao?

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói xong đôi cánh phượng hoàng giương ra vạch đường cong xinh đẹp bay hướng Tà Hồng Liên.

- Rốt cuộc là sao?

Phong Phi Vân nâng tam vị chân hỏa lô nhìn bóng lưng Phượng Hoàng Thiên Nữ, thấy nàng không quay đầu lại.

Phong Phi Vân gãi mũi thầm nghĩ:

- Không chỉ nữ nhân là sinh vật khó đoán, phượng hoàng cái cũng khó hiểu. Lúc trước còn thân thiết với ta, cứ tưởng nàng có ý với ta. Lại tự kỷ rồi, sau này phải sửa lại tật xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.