Chém giết túi bụi, anh kiệt nhân tộc tử thương thảm trọng. Quang minh chúa tể bị Lão Kim Ô dùng thánh linh dụng cụ đánh bị thương, sống chết không rõ.
Dưới đất để lại xác chết vô tận, nhiều không đếm xuể.
Từ đầu đến cuối Long Kiệt không ra tay, gã chỉ đứng xem.
Long Kiệt kiêu ngạo mà thất vọng nói:
- Sau khi Thủy Nguyệt thánh thần chết nhân tộc không còn chí tôn, búng tay một cái là bị tiêu diệt.
Một thanh âm vang lên, chấn động thiên địa, châm chọc lại thánh linh long tộc.
- Nhân tộc là đứng đầu vạn vật, ai muốn diệt nhân tộc sẽ trả giá đắt!
Các tu sĩ thấy trên bầu trời có hai người đứng, một lão nhân, một thanh niên.
Lão nhân già khú đế, áo quần rách nát, da rách, thịt khô, người lọm khọm như lão quỷ bò ra từ ngôi mộ.
Thanh niên rất đẹp trai, tóc tơ đen, mắt đỏ nhạt, trên người không có chút dao động linh khí, tựa như người bình thường không có tu vi.
Thanh niên là Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nâng Đế Trủng từ tầng mây bước xuống, dùng áo da phượng vảy rồng bao cơ thể mục rữa của Đế Trủng, nếu không đám thủ lĩnh yêu tộc đã nhìn ra sơ hở.
Các thủ lĩnh yêu tộc nhìn chằm chằm hai người Đột nhiên xuất hiện, không rảnh quan tâm sứ giả đại ma long đã biến mất. Các tu sĩ nhân loại tò mò nhìn.
Hiên Viên Nhất Nhất nhận ra Phong Phi Vân ngay:
- Là hắn!
Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748658/chuong-1787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.