Một thánh thực quả biến thành con rùa nhỏ, còn tự cho rằng mình đã lớn, đây là chuyện hố cha nhất thiên hạ.
Mao Ô Quy thấy hối hận, nó không nên lừa Mao Thành Thật, nên nói thậtvới trẻ nhỏ. Nhưng biết nói lời thật sao đây? Chẳng lẽ bảo đứa nhỏ,ngươi đừng mơ nữa, thật ra ngươi không phải con rùa, ngươi là đứa trẻkhông phụ không mẫu, từ đâu đến hãy về lại đó đi.
Mao Ô Quy mỉm cười nói:
- Thành Thật, rốt cuộc ngươi đã lớn, gia gia rất vui mừng.
Thật là hình ảnh ấm áp.
Trong khúc tiêu đó ai được lợi nhiều nhất?
Phong Phi Vân nhìn Thạch Lan dần tỉnh táo lại, đôi mắt từ tối tăm đếnsáng tỏ, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ. Tựa như ngọc thạch được trui rèncàng lúc càng sáng hơn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Đến đệ ngũ trọng bán yêu chưa?
Thân hình Thạch Lan nhỏ xinh, tóc đen suôn mượt, cổ dài, hai tay ôm chuôi kiếm, mũi kiếm chĩa xuống, mắt sáng như sao.
Thạch Lan trả lời:
- Không, mới rồi Thạch Lan trải qua tử vong đợt ba, cảm ngộ cảnh giớinày sâu hơn gấp chục lần, nếu tu luyện và tích lũy thêm một đoạn thờigian chắc chắn sẽ vào đệ ngũ trọng bán yêu.
Phong Phi Vân gật gù, ngộ tính của Thạch Lan rất cao, mới rồi nàng cảm ngộ từ tiếng tiêu nhiều hơn Huyết Giao, Mao Ô Quy.
Phong Phi Vân cũng tăng tiến nhiều, phượng cốt từ một trăm lẻ tám khốiđến một trăm bốn mươi tứ khối, tăng vọt về chất lượng. Đương nhiên cáchbán thánh cảnh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748566/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.