- Sau này nàng thật sự xé mở hư không ra khỏi thánh địa hoàng tộc. Nàng đi chiến trường Nam Thái phủ, đi Vũ Hóa mộ nguyên, đi Đồng Lô sơn, đi sâu trong Thập Vạn sơn hà, có mấy lần bị thương trở về, tìm đường sống trong chỗ chết.
- Ta hỏi tại sao làm như vậy?
- Nàng nói muốn tìm sư tôn, nàng luôn vững tin ngươi không chết trong trận đại chiến mười năm trước.
Phong Phi Vân một lần nữa nhìn thẳng Thạch Lan. Nữ nhân nhỏ xinh yếu đuối này trong người chất chứa niềm tin kiên cường, bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, thật khó tin.
Trong nơi tài nguyên thiếu thốn như Thần Tấn vương triều, Thạch Lan có thể tu luyện đến cảnh giới này đã là kỳ tích.
Có thể tưởng tượng Thạch Lan mới mười bốn, lăm tuổi một mình vào Thập Vạn sơn hà, đi trong núi non trập trùng nguy hiểm bủa giăng, đấu thú vương, trảm tà ma, đấu với trời, với đất, với người. Thạch Lan làm tất cả chỉ để tìm sư tôn từng cứu nàng, truyền công pháp cho nàng.
Khi ấy Thạch Lan mới có bảy tuổi, là lứa tuổi đa số người mơ hồ vô tri. Phong Phi Vân không ngờ hắn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của tiểu cô nương kia.
Ngày xưa Phong Phi Vân nhận Thạch Lan làm đồ đệ chỉ xem như thử thách, còn với Thạch Lan là nàng thay đổi cuộc đời nàng.
Từ nay cuộc đời Thạch Lan không còn bình thường, tối tăm, như mỹ ngọc trong tảng đá tỏa sáng, tràn ngập sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748555/chuong-1747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.