Thánh thực quả lăn trên cát vàng, người run run.
Phong Phi Vân bình tĩnh nói:
- Thành Thật, đừng bị lời của gia gia ngươi hù sợ, nam nhân sống ở trênđời này có cái nên làm, có việc không nên làm. Vào thời thái bình chúngta có thể tiên y nộ mã, túng tửu đa tình, mỹ nhân vào lòng, hôm nay chỉsay sưa. Nhưng nếu có ngày . . . Trời sập thì dù chúng ta biết lực lượng mình nhỏ yếu vẫn phải can đảm vươn hai tay ra chống trời!
Mắt thánh thực quả sáng rực nói:
- Cái này là đầu đội trời chân đạp đất!
- Không vĩ đại như thế.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Cái này gọi là trách nhiệm.
Phong Phi Vân vung tay, một đao chém sa mạc xé rách mặt đất, cát vàng như tác nước đổ xuyống đất.
- Đi!
Thánh thực quả biến thành luồng sáng đen vạch đường cong ưu nhã bay vào khe đất nứt.
Phong Phi Vân đạp trên thánh thực quả lao vào lòng đất, giơ đao đứng thẳng:
- Ma long, ta lại đến chiến với ngươi!
Mao Ô Quy, Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu cũng lặn xuống lòng đất, đứng cách Phong Phi Vân thật xa, sợ bị ma long phát hiện.
Huyết Giao nhỏ giọng nói:
- Các ngươi nói xem Phong Phi Vân có bị ma long ăn mất không?
Tây Môn Xuy Tiêu ấn Huyết Giao trở vào túi áo, nhìn hắc ám trước mắt, nói:
- Mảnh đất này có lực lượng kỳ lạ ức chế, lực lượng nào vượt qua Vũ Hóacảnh sẽ không phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748547/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.