Phong Phi Vân con ngươi co rút, phát ra khí lạnh nói:
- Con đường này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu kẻ xấu xalợi dụng nó sẽ gây loạn thiên hạ. Vì đề phòng tin tức không bị truyền về yêu tộc, đành . . . Giết giao diệt khẩu!
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả bao vây Huyết Giao, ánh mắt hăm dọa.
Huyết Giao sợ teo tim, người cứng ngắc.
Huyết Giao run rẩy nói:
- Ta . . . Ta chỉ nói đùa, thật . . . Thật sự không lừa các ngươi. Ta mù đường nhất, mới rồi đi con đường nào ta không nhớ. Chết tiệt, ta hoàntoàn không đi! Các ngươi đừng làm thật, các ngươi đều là đại gia, ta nào dám nói lung tung? Hơn nữa ta không to mồm . . . Trừ lúc ăn.
Phong Phi Vân vẫn cười nhạt.
- Quy gia, người dễ nói chuyện nhất, hãy cứu ta đi. Ta không dám nói ra, thật sự không dám.
Hai vuốt Huyết Giao châu vào nhau, đáng thương nói:
- Lá gan người ta có chút xíu, làm sao dám làm chuyện đó?
Phong Phi Vân bật cười nói:
- Thôi chúng ta không đùa với nó nữa, đi tiếp đi, chắc sắp đến Đồng Lô sơn ngoài rìa Thập Vạn sơn hà.
Phong Phi Vân nhàn nhã bước đi, tâm tình rất tốt.
Huyết Giao ngây người tại chỗ.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Đi đi, yêu vương huynh, Phong huynh chỉ đùa với ngươi. Khu mộ vô biên, luân hồi lộ, khe nứt địa ngục, những nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748533/chuong-1736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.