Chương trước
Chương sau
Nếu gặp lại Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân sẽ làm sao?

Phong Phi Vân chưa suy nghĩ được gì.

Có lẽ Phong Phi Vân còn thiếu một chính xác đáp án, chỉ có hai người cho hắn biết đáp án đó, là phụ mẫu của hắn.

Hiện giờ Phong Phi Vân đã phá trói buộc bán yêu, hắn muốn đi Chí Tuế giới, tìm phụ mẫu, hỏi sự thật năm xưa.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Có lẽ ta không cần tìm, bọn họ sẽ chủ động tìm ta.

Phong Phi Vân phá vỡ nguyền rủa bán yêu, tu luyện ra thánh linh nội đan sẽ gây náo động lớn. Tin tức sẽ truyền đến nhân tộc, phượng hoàng yêu tộc, long tộc.

Phong Phi Vân trầm tư thật lâu, nói:

- Chờ thêm chút nữa, ta hứa với Hiên Viên cô nương chắc chắn sẽ theo nàng đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhưng không phải bây giờ.

Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:

- Ngươi đang chờ cái gì?

Phong Phi Vân trả lời:

- Ta chờ một đáp án chính xác.

Phong Phi Vân không thể đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ngay bây giờ, không chỉ vì thắc mắc trong lòng, còn vì hắn đã hứa cùng nữ nhân áo xanh tấn công cửa quỷ môn thứ nhất, mang quỷ hồn Thanh Liên nữ thánh ra.

Hiện nay nữ nhân áo xanh bị thương nặng, cả bọn không thể tấn công cửa quỷ môn thứ nhất ngay bây giờ, cần chờ nàng lành vết thương.

Thanh Liên linh sơn, một cái bàn đá dưới khóm tre.

Phong Phi Vân ngồi bên cạnh bàn đá, ánh mắt nghiêm túc hỏi:

- Ngư gia, ta muốn biết tại sao phụ thân của ta chuyển thế tu lại?

Ngư gia lắc đầu, nói:

- Khi đó ta đã rơi vào trạng thái khùng điên, không biết năm xưa xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể buộc phụ thân của ngươi chuyển thế tu lại thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

- Phụ thân của ngươi vì bất đắc dĩ mới đi lên con đường này, dù sao xác xuất thành công quá thấp. Trong ức vạn người chưa chắc có một người thành công chuyển thế tu lại.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Năm xưa xảy ra chuyện gì? Tại sao phụ thân chuyển thế trọng sinh ở Thần Tấn vương triều? Có liên quan đến linh hồn phượng hoàng trong đầu ta không?

Phong Phi Vân mở miệng nói:

- Lần trước Ngư gia mang ta đi chỗ đó là đâu?

Ngư gia không hiểu Phong Phi Vân nói gì:

- A?

Phong Phi Vân bổ sung thêm:

- Chỗ đó có nhiều phế tích sụp đổ, ngói vụn đầy đất, đổ nát thê lương. Trong phế tích có một căn nhà xám đen rách nát, các cây khô treo trên nóc nhà. Ngư gia nói đó là nơi phụ mẫu ta gặp nhau, cũng là nhà của Ngư gia.

Ngư gia xoa đầu nói:

- Phải rồi, nhà của ta là nơi phụ mẫu ngươi quen nhau. Năm xưa mẫu thân ngươi bị người long tộc truy sát, nhờ phụ thân ngươi cứu nàng. Hai người ở lại nhà của ta hơn một năm, ta và mẫu thân ngươi xem như quen biết lâu năm. Chỉ có phụ thân ngươi biết tu vi của ta vượt qua Vũ Hóa cảnh, tu sĩ nhân loại khác không biết bí mật này.

Phong Phi Vân hỏi:

- Tại sao Thủy Nguyệt Đình cũng biết phế tích kia? Rốt cuộc nó nằm ở đâu?

- Thủy Nguyệt Đình . . . Thủy Nguyệt Đình . . . Cái tên rất quen, nàng là ai? Nàng là ai . . .

Ngư gia trợn to mắt, hai tay bắt chặt cánh tay Phong Phi Vân, người run rẩy.

Ngư gia lẩm bẩm:

- Nàng là ai? Sao ta quen thuộc tên của nàng? Rốt cuộc nàng là ai?

Phong Phi Vân sốt ruột nói:

- Nàng là thánh thần, chủ nhân Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Ngư gia thật sự quen nàng?

Ngư gia lắc mạnh đầu rồi lại gật đầu, nói:

- Chủ nhân? Chủ nhân gì? Ta không có chủ nhân. Thủy Nguyệt Đình là ai? Phượng hoàng . . . Long . . . Bạch Hổ . . . Huyền Vũ . . . người . . . Một chiếc thuyền . . . Không chỉ một . . . Nhiều thuyền . . . Phức tạp quá, nhức đầu. Ta không biết . . . Ta không biết gì hết . . .

Bùm!

Ngư gia té dưới đất, đụng ngã bàn đá. Hai tay Ngư gia ôm đầu, cực kỳ thống khổ.

Phong Phi Vân biết Ngư gia lại nhứ đầu, sợ dồn lão nổi điên nên không ép hỏi thêm.

Phong Phi Vân dìu Ngư gia dậy:

- Ngư gia hãy đi nghỉ ngơi.

Ngư gia dần ổn định cảm xúc, Phong Phi Vân rời đi.

Phong Phi Vân đi qua cây cầu đá xanh nhỏ, nhìn linh tuyền dưới cầu.

Phong Phi Vân lẩm bẩm:

- Tại sao hễ ta nhắc đến Thủy Nguyệt Đình là Ngư gia có phản ứng lớn như vậy? Trong đáy mắt có sự sợ hãi, ký ức về Thủy Nguyệt Đình trong đầu Ngư gia dường như bị người chém đứt.

Phong Phi Vân hít sâu, hắn cảm thấy chuyện năm xưa càng lúc càng mơ hồ, dường như có vài thứ chưa biết, phụ mẫu của hắn chưa chắc biết.

- Thái cổ, Thủy Nguyệt Đình.

Mao Ô Quy chạy ra từ rừng tre, một trái cây, một con giao nhỏ theo đuôi con rùa.

Mao Ô Quy nói:

- Này Phong Phi Vân, có mỹ nữ tìm ngươi.

Phong Phi Vân nhếch môi:

- Mỹ nữ?

Phong Phi Vân nhìn con đường nhỏ dọc rừng tre.

Mặc Dao Dao từ trong rừng tre xanh biếc chậm rãi đến gần, khoác hồ cừu thuần khiết không tỳ vết, người tỏa mùi thơm quyến rũ. Từ xa đã ngửi được mùi hương trên người Mặc Dao Dao, nhạt mà thơm mát.

Da Mặc Dao Dao trắng tinh, tóc dài đen nhánh, tay ôm con chó sư tử màu trắng. Mặc Dao Dao trang nhã như tiểu thư khuê các, nhưng trên người nàng có khí chất quyến rũ diễm lệ làm nam nhân say mê.

Cái gì là hồ ly tinh?

Đây chính là hồ ly tinh.

Phong Phi Vân nghênh đón, cười nói:

- Ta còn thấy mỹ nữ khiến giao còn mê mẩn đỏ mặt sẽ là ai, thì ra là Mặc đại mỹ nhân của chúng ta.

Huyết Giao lầm bầm:

- Chết tiệt, mặt lão tử bẩm sinh đã đỏ!

Mặc Dao Dao cười trong trẻo như tiếng chuông:

- Mỹ nhân đẹp mấy cũng không mê hồn đệ nhất bán yêu nhà ngươi được.

Phong Phi Vân trêu chọc:

- Mặc cô nương đến Thanh Liên linh sơn chắc không phải là muốn lao vào vòng tay đệ nhất bán yêu trong lịch sử đi?

Mặc Dao Dao xinh đẹp động lòng người, vóc dáng cao kiều, eo nhỏ, ngực hút hồn.

Mặc Dao Dao chớp mắt cười nói:

- Nếu ta thật sự đến lao vào vòng tay thì sao?

Con rùa trắng, trái cây màu đen, Huyết Giao xếp hàng, cùng la lên:

- Mỹ nữ, thận trọng.

Nam nhân luôn có tật tự kỷ, Phong Phi Vân cũng mắc bệnh này, chưa đến trình độ mỗi buổi sáng soi gương tặc lưỡi tự khen nhưng nếu có mỹ nữ chủ động lao vào vòng tay thì hắn tuyệt đối không nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.

Mặc Dao Dao nhìn Phong Phi Vân đứng ngây người, ngón tay trắng ngà kéo vạt áo hắn, ngước đầu đưa tình nhìn hắn.

Mặc Dao Dao quyến rũ nói:

- Đêm nay có dám đến Đan Đỉnh Quỷ thị không? Ta bảo đảm sẽ khiến ngươi không uổng chuyến này.

Mặc Dao Dao quyến rũ động lòng người, nàng để lại câu nói khiến nam nhân toàn thiên hạ điên cuồng sau đó thướt tha rời đi.

Một nữ nhân ở trước mặt nam nhân dùng câu 'Có dám đến không' và câu 'đến hay không?' có hiệu quả khác hẳn.

Đương nhiên Phong Phi Vân dám, nên hắn đã đi.

Khi Phong Phi Vân tới Đan Đỉnh Quỷ thị gây náo động lớn, tại đây hầu như không ai không biết mặt yêu nghiệt trong bán yêu này. Nam nhân phá vỡ trời nguyền rủa.

Không ai dám dùng từ sinh vật đê tiện để hình dung Phong Phi Vân nữa. Trước khi ngươi dùng từ ngữ này hình dung hắn ĩn hãy đánh bại hắn trước, còn không làm được thì ngươi không bằng cả sinh vật đê tiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.