Chương trước
Chương sau
Vậy ta nên nhắc nhở ngươi rồi, nàng không cười nhạo bán yêu, cũng không có nghĩa là sẽ để ý bán yêu.

Mặc Dao Dao nói.

Thanh sa nữ tử kia vẫn đang lựa túi thơm, ánh mắt trong suốt, cũng không bị chuyện ngoại giới qấy nhiễu.

Phong Phi Vân sửa sang lại vạt áo, cười cười, sau đó đi tới sau lưng Thanh sa nữ tử, cười nói:

- Kỳ thật mỹ nhân như cô nương, cho dù không cần túi thơm, cũng đã rất xinh đẹp động lòng người, không ai bằng rồi.

Thanh sa nữ tử kia nghe được thanh âm Phong Phi Vân, quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, không mang theo bất luận cảm xúc gì, sau đó tùy ý gỡ xuống một cái túi thơm, cầm trong ngón tay ngọc mảnh khảnh, sau đó hỏi thăm Mặc Dao Dao:

- Bao nhiêu linh thạch.

Mặc Dao Dao thấy Phong Phi Vân kinh ngạc, liền cười cười, nói:

- 500 Giới Linh Thạch.

- Ta trả thay nàng.

Phong Phi Vân lấy ra năm miếng Long Linh Thạch, đoạt trước một bước giao vào trng tay Mặc Dao Dao.

Mặc Dao Dao tự nhiên nhận lấy linh thạch của Phong Phi Vân, cười nói:

- Hiện giờ nam tử hào phóng như ngươi thật sự không nhiều lắm, cố gắng lên nha.

Lông mày Thanh sa nữ tử kia có chút nhíu, lần nữa nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, sau đó liền từ từ đi ra khỏi Hồ tộc hương liệu ngọc điện, xuyên thẳng trong dòng người trên đường phố quỷ thị.

Đường tại quỷ thị thập phần lờ mờ, tựa như con đường ruộng nhỏ vào ban đêm vậy.

Ngẫu nhiên, sẽ có một ít Âm Thi, Quỷ Tà đi qua, tướng mạo dữ tợn, thập phần khiến người sợ hãi.

Quỷ thị này không chỉ là nơi cường giả các tộc giao dịch mà còn là nơi tị nạn của một ít người cùng hung cực ác.

Chính vì như thế, cho nên quỷ thị mới nhiều thêm vài phần âm trầm khủng bố, đồng thời cũng nhiều vài phần kích thích.

- Ngươi tốt nhất đừng đi theo ta nữa, ta không có hảo cảm đối với nhân loại.

Thanh sa nữ tử lạnh như băng nói.

Phong Phi Vân cứ đi sau lưng nàng, lưng vác hai tay mà đi, cười nói:

- Đầu tiên, ta chỉ có thể coi là là một bán yêu, tiếp theo, chúng ta vừa vặn tiện đường.

Thanh sa nữ tử không hề để ý tới Phong Phi Vân, chỉ coi hắn như một người nhàm chán.

Trong bóng tối, đi ra sáu Lang tộc đại yêu thân hình khôi ngô, thân cao hai trượng, có thân thể nhân loại, lại mọc ra đầu Sói, hai mắt phát ra hào quang cốt lục, vây lấy Thanh sa nữ tử ở trung ương.

- Ha ha, đại ca, cô nàng này vậy mà dám một mình đến Đan Đỉnh Quỷ Thị, nàng thật sự không biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm a.

- Vậy chúng ta hãy cho nàng biết chỗ này nguy hiểm thế nào đi.

Một Lang tộc đại yêu trong tđó duỗi ra tay đầy lông xù ôm lấy eo Thanh sa nữ tử, nhưng vòng eo mềm mại mảnh khảnh xốp giòn kia cũng không rơi vào tay hắn, sờ được lại là một nam nhân.

Người nam nhân này tự nhiên là Phong Phi Vân.

Lang tộc đại yêu ánh mắt lập tức lạnh như băng, thu tay về, trầm giọng nói:

- Một tên bán yêu chết tiệt, mau cút cho ta.

Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:

- Nên cút ngay chính là bọn ngươi, ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi còn không cút cho ta, ta sẽ đánh gãy tay của các ngươi, lại đánh gãy chân của các ngươi.

- Đáng giận.

Hai Lang tộc đại yêu gào thét một tiếng, đồng thời đánh qua Phong Phi Vân, nhưng còn chưa chạm vào góc áo Phong Phi Vân đã bị Phong Phi Vân đánh bay về, hai cái cánh tay tráng kiện cứ thế bị bẻ gẫy.

Bán yêu thật cường đại.

Sáu tên Lang tộc đại yêu kia đều nhìn ra Phong Phi Vân không dễ chọc, vội vàng rút lui, biến mất trong bóng đêm.

Thanh sa nữ tử kia đứng ngay sau lưng Phong Phi Vân, trong đôi mắt mang theo kỳ thải, lộ ra bóng dáng hai luồng ngọn lửa màu xanh:

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Phong Phi Vân nói:

- Ta đang giúp ngươi đánh người xấu, đương nhiên ta cũng biết dùng tu vị cô nương căn bản không cần ta trợ giúp, chỉ bằng loại bại hoại không biết tốt xấu này lại cần cô nương ngươi tự mình ra tay, chẳng phải là ô uế ngọc thủ của cô nương sao?

- Ngươi thật sự muốn giúp ta đánh người xấu?

Thanh sa nữ tử nói.

Phong Phi Vân nói:

- Đương nhiên.

Thanh sa nữ tử nói:

- Vậy được rồi, ta hiện giờ đang muốn đi đối phó một người xấu, nhưng ta lại không nắm chắc bao nhiêu phần có thể giết được hắn.

- Vậy ta giúp ngươi thế nào?

Phong Phi Vân nói.

Thanh sa nữ tử nói:

- Nếu ta chết rồi, ngươi đến nhặt xác cho ta.

Thanh sa nữ tử chiêu đến một đầu thuyền nhỏ màu xanh, nàng và Phong Phi Vân đều đi đến trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức bay lên, sau đó bay vào trong bóng tối.

Thuyền nhỏ này đại khái chỉ chừng ba mét, cũng rất hẹp, Phong Phi Vân cũng không đoán ra là do chất liệu gì tạo thành, hết sức đặc thù, nếu là mộc đầu, nhưng Phong Phi Vân trước đến giờ chưa thấy qua mộc đầu như vậy; nếu kim loại, Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy qua kim loại thế này; nếu là do thạch đầu điêu thành, Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy qua loại thạch đầu này.

Thuyền rất nhỏ, hai người rời đi rất gần, Phong Phi Vân nhẹ nhàng khẽ ngửi, phảng phất có thể nghe thấy được mùi thơm cơ thể tản mát ra từ người nàng, thậm chí có thể cảm nhận được thanh sa trên người nàng bay đến mặt mình.

Phong Phi Vân cúi đầu nhìn nhìn Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay mình, trên ban chỉ có một dòng chữ cổ khẽ chớp động, phát ra một tia ánh sáng.

Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, sau đó tháo Miểu Quỷ Ban Chỉ ra cho vào đan điền, bỏ vào trên Thanh Đồng Cổ Thuyền.

Ở bên bờ Huyết Hà tại Thiên Quỷ Giới, Phong Phi Vân lần đầu thấy Thanh sa nữ tử này, Miểu Quỷ Ban Chỉ đã chớp động, nhưng lại bị Phong Phi Vân cưỡng ép trấn áp xuống.

Sau khi Phong Phi Vân leo lên chiếc thuyền nhỏ này, hào quang trên Miểu Quỷ Ban Chỉ cơ hồ đã không thể trấn áp, hắn chỉ có thể bỏ nó lên Thanh Đồng Cổ Thuyền, dùng Thanh Đồng Cổ Thuyền để che dấu khí tức của nó.

Phong Phi Vân ngồi ở phần đuôi thuyền nhỏ, có chút cúi đầu, đã nhìn thấy giỏ trúc treo ở đầu thuyền, bên trong phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, bên trong có một đầu tiểu thuồng luồng màu hồng đỏ thẫm đang bơi.

Sau đó, Phong Phi Vân lại dời ánh mắt vào trên người Thanh sa nữ tử, cẩn thận nhìn tiên nhan khuynh thành của nàng, lông mi tự nhiên, không trải qua tân trang, cũng không trải qua kẻ vẽ, nhưng lại chỉnh tề u nhã, đẹp hơn cả tranh vẽ.

Da thịt của nàng óng ánh sáng long lanh, trắng nõn động lòng người, giống như do mỹ ngọc điêu thành vậy.

Mỹ nữ bình thường, nhìn một cái sẽ rất kinh diễm, nhìn lâu rồi, không khỏi sẽ nhàm chán.

Nhưng Thanh sa nữ tử, lại khiến người sinh ra tâm tư càng nhìn càng thích, giống như vĩnh viễn đều nhìn không chán vậy.

Thanh sa nữ tử chú ý tới ánh mắt Phong Phi Vâ, có chút nhìn chằm chằm hắn, nàng tựa hồ cũng không hay nói, nghĩ trong chốc lát mới tìm ra vấn đề để nói:

- Nhân tộc các ngươi cũng xuất hiện một ít nhân vật cái thế, trong đó có một ít có thể nói là đỉnh thiên lập địa.

Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, cười nói:

- Mỗi một tộc có thể sinh tồn, tất nhiên đều sẽ có một ít cường giả có thể chống một mảnh trời.

Thanh sa nữ tử nói:

- Mấy năm nay, Nhân tộc ngược lại xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa, khiến Thái Cổ Thánh Yêu tộc cũng cảm thấy cấp bách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.