Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân cười nói:

- Đó là thói quen xấu của nàng, chúng ta giúp nàng sửa lại.

- Nhưng mà... Hiện tại ta căn bản không liên lạc được với nàng.

Phong Phi Vân cười cười.

Ánh mắt của Lưu Tô Tử trầm xuống, sinh ra tức giận, nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt Phong Phi Vân, đem ngón tay nắm chặt đến kêu răng rắc:

- Nhất Nhất mất tích, quả nhiên có liên quan đến bán yêu chết tiệt ngươi.

Nàng bỗng nhiên xuất thủ, một đạo phù văn đánh ra, ấn về phía ngực của Phong Phi Vân.

Trên cánh tay của Phong Phi Vân sinh ra kim sắc Phật mang, bao trùm lên phù văn kia, đem nàng cản lại.

- Đừng có nói nhảm, ta chỉ là mời nàng đi Thiên Quốc làm khách, hiện tại nàng đang rất tốt!

Phong Phi Vân cũng không tức giận, lộ ra vẻ hết sức hiền hòa.

Vẻ lo lắng trên người Lưu Tô Tử đảo qua liền biến mất sạch, nếu biết Hiên Viên Nhất Nhất ở đâu vậy thì dễ làm rồi, lấy thân phận, địa vị, tu vi của nàng, giết Bát thế tử cũng không phải là việc khó.

Trong mắt của Lưu Tô Tử tràn đầy sát ý, nói:

- Hiện tại ta muốn gặp nàng một lần!

- Dĩ nhiên có thể, bất quá... Trước tiên ngươi phải ổn định những người này!

Phong Phi Vân cười nói.

Lưu Tô Tử tự nhiên hiểu được nặng nhẹ, lần này bọn họ là đến tiến hành đánh giá tước phủ, đánh giá chính là thực lực tổng hợp của một tòa Cảnh, nếu như người của các đại vực đều đi, còn đánh giá cái gì.

Sau khi nàng đem những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh tạm thời ổn định lại, Phong Phi Vân liền mang nàng đi Thiên quốc, ở trên một tòa hải đảo xanh biếc thấy Hiên Viên Nhất Nhất đang tu luyện.

Hiên Viên Nhất Nhất đối với tu luyện "Thánh tính" càng thêm tinh thâm, bạch y như tuyết, linh tính phiêu miểu, da thịt như thủy tinh, ngọc cốt thiên thành, đứng ở trên một khối đá ngầm ở bờ biển nhìn triều tịch xa xa, cảm ngộ thiên địa, khí trên người theo triều tịch mà thôn thổ, giống như một vị lăng ba tiên tử đang hô hấp thổ nạp thiên địa nguyên khí.

Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử đi đến, thản nhiên nói:

- Thủy Nguyệt thiên cảnh sẽ không hỏi tới tranh đấu thế tục, nếu như ta gia nhập chuyện này nhất định sẽ bị sư môn trách phạt, hơn nữa ta cũng sẽ không giết người, cho dù là ác nhân cũng có phương pháp tốt hơn để cảm hóa hắn.

Lưu Tô Tử lộ ra bộ dạng tiểu nữ nhi, nói:

- Nhất Nhất, nếu lần này ngươi không giúp ta, ta khẳng định khó thoát khỏi cái chết.

Hiên Viên Nhất Nhất khẽ cau mày lại, nói:

- Thật nghiêm trọng như thế?

Lưu Tô Tử gật đầu, nói:

- Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ làm ác rất nhiều, cường đoạt nữ tu sĩ, ngya cả phi tử của Thánh đình chúa tể cũng dám vũ nhục, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì, ngươi giết hắn tuyệt đối là trừ hại vì dân, cũng không ai sẽ cho rằng là ngươi giết nhầm.

Hiên Viên Nhất Nhất trầm tư hồi lâu, khẽ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:

- Tu vi của Phong Phi Vân không yếu hơn bao nhiêu so với ta, nếu như hắn xuất thủ như cũ có thể giết Bát thế tử.

- Đừng nhìn ta, ta không có giao tình sâu đậm với nàng, vì sao ta phải vì nàng mà đắc tội với một đại địch như Thần Thiên tước phủ?

Phong Phi Vân cười nói.

- Giao tình không sâu đậm, lời như thế ngươi đều nói được ra miệng.

Mỹ mâu của Hiên Viên Nhất Nhất nhíu lại, khí tức trên người trở nên có chút lạnh, một cơn tức giận dâng lên.

Trong lòng Phong Phi Vân thầm kêu một tiếng không tốt:

- Đúng vậy, ở trong mắt Hiên Viên Nhất Nhất, ta cùng Lưu Tô Tử nhưng là tình nhân từng có đụng chạm da thịt.

Nếu như lúc này Hiên Viên Nhất Nhất đem chuyện này vạch trần ra, chẳng phải liền là hoàn toàn bại lộ rồi.

Chẳng lẽ muốn đem Lưu Tô Tử cũng nhốt lại ở trong Thiên quốc.

Không được, tất cả mọi người thấy Lưu Tô Tử rời đi cùng ta, nếu như Lưu Tô Tử mất tích, những tu sĩ kia của Diệp Hồng cảnh đầu tiên là tìm đến trên đầu của ta.

- Ha ha, ta cùng Thất quận chúa nhưng là người trải qua sống chết tẩy lễ, cảm tình rất sâu, chỉ cần là chuyện của Thất quận chúa, ta coi như là lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ, chẳng qua là....

Lời nói của Phong Phi Vân xoay chuyển:

- Ta không có thân phận địa vị cao như Thánh nữ điện hạ, càng không có sư môn cường ngạnh như Thánh nữ điện hạ, nếu như ta tùy tiện ra tay giết Bát thế tử thì chỉ làm chỏ Bán Yêu minh chọc phải tai họa ngập đầu, hơn nữa cũng sẽ mang đến cho Thất quận chúa phiền toái càng lớn hơn nữa.

Lưu Tô Tử bản năng cảm thấy hai người trước mắt có chút cảm giác là lạ, nhưng mà lại cũng không hoài nghi, trong lòng lo lắng đến chuyện của Bát thế tử, nói:

- Nhất Nhất, Phong Phi Vân nói cũng không sai, ngươi giúp ta một lần đi!

Hiên Viên Nhất Nhất ưu sầu than một tiếng:

- Hai người các ngươi... Hai người các ngươi đây là liên hợp đến đối phó ta a, nếu đều đau lòng về đối phương như vậy vì sao không ở chung một chỗ đi.

Phong Phi Vân lần nữa thầm kêu một tiếng nguy rồi.

Sắc mặt Lưu Tô Tử nhưng có chút phức tạp, thở ra một hơi thật sâu, nói:

- Nhất Nhất, ngươi đang nói cái gì, nói đùa gì vậy, ta sẽ coi trọng bán yêu như hắn sao.

- Các ngươi đều quá không quả quyết rồi, như vậy sẽ chỉ hại cho cả hai người các ngươi.

Mỹ mâu của Hiên Viên Nhất Nhất nhấp nháy, trên người thánh quang lượn lờ, dừng lại một chút, lại nói:

- Cho hai người các ngươi lựa chọn: Thứ nhất, trở về nói cho Lưu Tô Hồng để cho nàng chết cái tâm kia đi, để cho hai người các ngươi ở chung một chỗ, ta liền phá lệ ra tay giúp ngươi giết người một lần, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi hạnh phúc, ta coi như là bị sư môn trách phạt cũng sẽ không tiếc.

- Thứ hai, Phong Phi Vân, ngươi cùng đi với ta giết Bát thế tử, dùng cái này để chứng minh ngươi yêu Tô Tử, nếu ngươi là nam nhân thì tốt nhất lấy ra dũng khí đi.

Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, trong lòng kêu khổ không thôi, xoay người liền rời đi.

- Phong Phi Vân, ngươi đứng lại đó cho ta, rốt cuộc ngươi nói những gì cho Nhất Nhất?

Lưu Tô Tử đuổi theo, tính toán ngăn cản Phong Phi Vân chạy đi.

Hiên Viên Nhất Nhất nhìn một đôi tình nhân nơi xa này, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Hoan hỉ oan gia!

Nàng liền lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

Phong Phi Vân hướng Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thoáng qua, vội vàng bố trí một tầng trận pháp cách âm nói:

- Ta có thể nói với nàng cái gì, ta xem nàng là sợ bị sư môn trách phạt, cố ý nói ra những lời đó để từ chối, ngươi nhìn nàng nói như vậy cũng là tiếng người ư, bảo ta cùng Đại quận chúa tách ra, loại lời nói như dùng gậy đánh uyên ương này nàng đều có thể nói ra miệng, đây là lời mà một cái thánh nữ không ăn nhân gian khói lửa nói ra sao, đây rõ ràng chính là rất sợ chết, không dám làm địch với Thần Thiên tước phủ, loại bạn khuê phòng này ta cảm thấy ngươi vẫn là tuyệt giao với nàng mới tốt.

Lưu Tô Tử đứng thẳng trên bờ biển, nhìn sóng triều, cười lạnh:

- Ngươi cho ta là người ngu sao, Nhất Nhất căn bản không có ý tứ này, nhất định là ngươi ở trước mặt nàng nói cái gì không nên nói mới làm cho nàng nói ra những lời như vậy, ta coi như là hiểu rồi, khó trách Nhất Nhất đồng ý lưu lại cái cao cấp bí cảnh này, khẳng định là người lừa nàng gì đó, ta sẽ đi hỏi nàng ngay bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.