Thân thể của nàng uyển chuyển, thanh lệ ôn nhu, lòng có thánh đạo, cốt như chạm ngọc, nói:
- Nếu không phải Thiên quốc bị ngươi khiến cho chướng khí mù mịt, ta ngược lại sẽ không để ý lưu lại đây, hao phí tâm huyết suốt đời khiến mảnh đại địa này biến thành Phật môn Tịnh thổ, trở thành tồn tại thần thánh có thể so với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Thái Cổ Thánh Phật Miếu, trở thành thánh địa được tất cả nhân loại triều bái.
Trong lòng nàng có một tia kỳ vọng, đây là lời nói phát ra từ nội tâm.
Phong Phi Vân càng nghe lời này càng chán ngấy, nhíu mày, nói:
- Thánh nữ điện hạ, nói ra lời này ta thật không thích nghe, bên trong Thiên quốc đều là tu sĩ một lòng tìm kiếm Phật đạo, ngươi không thể bởi vì chúng đều là linh thú nên xem thường chúng được, tâm của bọn chúng, còn tinh khiết hơn rất nhiều nhân loại đấy.
Phong Phi Vân cho rằng Thủy Nguyệt Thánh nữ chỉ chính là những linh thú Phật tu kia.
Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:
- Ta không phải chỉ chúng, mà là... Được rồi, coi như ta chưa từng nói qua.
Phong Phi Vân rất không vui, nói:
- Thiên quốc quả thật chướng khí mù mịt, nhưng lại tuyệt đối sạch sẽ hơn Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Phong Phi Vân lại không biết, ở trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất đầu sỏ chính là hắn.
- Không thể nào.
Hiên Viên Nhất Nhất nói.
- Được rồi, nếu Thánh nữ điện hạ đã nói vậy, xem ra ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748181/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.