Chương trước
Chương sau
Thủ lĩnh mặc giáp thanh đồng nói:

- Nghe nói có người dám nghi ngờ linh khí cửu phẩm của Mộng gia chúng ta là hàng giả? Có gan thì bước ra đây!

Đám tu sĩ đi vào bên hông treo lệnh bài có chữ Mộng, Mộng Thái Nhạc cũng có mặt. Mộng Thái Nhạc đi theo phía sau tu sĩ Mộng gia, hiện ra thản nhiên, không vui không buồn.

Đám tu sĩ Mộng gia vốn có mặt ở dưới lầu, nghe người ta dám khiêu khích gia tộc của mình thì kéo lên muốn dạy dỗ kẻ gây sự một bài học.

- Một vị túc lão của Mộng gia, Mộng Mục Tĩnh, nghe đồn trải qua một lần sinh tử niết bàn, đóng giữ tại Vấn Thiên thành đã tám trăm năm.

- Mộng Mục Tĩnh xem như cường giả mười hàng đầu trong số cường giả đóng giữ Vấn Thiên thành, thanh niên kia xui rồi.

- Mộng gia có được cửu phẩm linh khí đã nhảy lên một trong cá thế lực đỉnh cao nhất Quý vực, bây giờ lộ mũi nhọn, ai dám trêu chọc bọn họ? Đó là tự tìm chết.

Trong ngọc các có rất nhiều tu sĩ nhưng bọn họ không hốt hoảng, vì không tu sĩ nào dám đánh lộn trong chợ Phù Thiên, nếu không sẽ bị cường giả tiên môn trú đóng tại đây xóa sổ.

Công tử áo tím khinh thường cười, phẩy quạt nói:

- Mộng gia vốn không có bản lĩnh tế luyện ra linh khí cửu phẩm, chẳng qua ôm đùi Cửu Tiêu tiên thành. Mộng Tinh Thần gả nữ nhi cho thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành làm tiểu thiếp mới được Cửu Tiêu tiên thành giúp đỡ, thành công tế luyện linh khí cửu phẩm. Nói thật đi, một nữ nhi đổi một món linh khí cửu phẩm, Mộng gia lời to.

Tu sĩ Mộng gia rất tức giận.

Người Mộng Mục Tĩnh phát ra luồng gió trắng sắc bén, lạnh lùng nói:

- Mộng lăng Yến tiểu thư và thiếu chủ Cửu Tiêu tiên thành tình đầu ý hợp nhưng ngươi dám nói xấu xa như thế, cố ý làm bẩn danh tiếng Mộng gia chúng ta. Ngươi dám đến bí cảnh chiến đài đâu sinh tử với ta không?

- Đúng, đấu sinh tử!

Tu sĩ Mộng gia rất tức giận.

Mộng Thái Nhạc đi theo sau tu sĩ Mộng gia thì mặt không biểu tình, con ngươi cô đơn, trơ trẽn. Mộng gia không lên tiếng phản bác lời của công tử áo tím, bởi vì đó là thật sự.

- Không cần, các ngươi quây rầy nhã hứng uống rượu của bản công tử, tất cả phải chết.

Công tử áo tím ngồi trên ghế, bàn tay trắng mịn phẩy quạt vung ra sau. Đốm sáng nhỏ xíu li tí bay ra ngoài, xé không gian nứt ra các khe hở.

Không ai thấy rõ công tử áo tím bắn ra cái gì.

Phập! Phập! Phập!

Khi cá đốm sáng trở về cây quạt, tu sĩ Mộng gia chết hết, tất cả gục dưới đất.

Ngọc các tĩnh lặng, có thể nghe tiếng máu của mười mấy tu sĩ Mộng gia chảy. Mọi người giậtm ình hóa đá.

Lộc cộc!

Xác mười mấy tu sĩ Mộng gia bắt đầu bốc hơi thành luồng khói trắng, biến mất không dấu vết như thể chưa từng đến ngọc các này.

Công tử áo tím khẽ kêu, nhìn Phong Phi Vân đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, thanh âm êm tai:

- Tốc độ của ngươi khá nhanh.

Phong Phi Vân mỉm cười nói:

- Tạm được.

Phong Phi Vân buông Mộng Thái Nhạc xuống.

Ngay khi công tử áo tím giết người thì Phong Phi Vân nhanh như chớp cứu Mộng Thái Nhạc.

- Ngăn cản ta giết người, ta sẽ giết luôn ngươi.

Lai lịch của công tử áo tím không nhỏ, không tha thứ ai xúc phạm mình, dù chỉ đụng chạm nhỏ nhoi cũng sẽ bị công tử vô tình xóa sổ, giống như đám tu sĩ Mộng gia.

Phong Phi Vân không bị Khí thế của công tử áo tím áp đảo, bình tĩnh nói:

- Mới rồi hắn không xúc phạm công tử, vốn không nên chết.

Công tử áo tím nói:

- Bây giờ đã xúc phạm.

Phong Phi Vân lại nói:

- Hắn là bán yêu, giết hắn sẽ làm bẩn tay công tử.

Công tử áo tím nghe hai chữ bán yêu thì nhíu mày liễu, tay thon khều mũi:

- Thì ra là bán yêu ti tiện, giết chết đúng là dơ tay. Nhưng mới rồi ngươi xúc phạm ta, phải chết.

Phong Phi Vân nói:

- Ta cũng là bán yêu.

Công tử áo tím nhíu chặt mày, lắc đầu, nói:

- Hôm nay xui quá.

Công tử áo tím rời khỏi ngọc các, rời khỏi nơi công tử thấy xui xẻo.

Tại sao công tử áo tím cho rằng giết bán yêu sẽ dơ tây?

Kiểu như kêu vị đế hoàng tự tay giết tội phạm hiếp dâm, với đế hoàng địa vị cao quý hì đó là chuyện dơ bẩn.

Địa vị của bán yêu còn thua cả tội phạm hiếp dâm.

Loại người tự phụ, địa vị cao quý như công tử áo tím thì giết bán yêu là mất thân phận, đứng gần bán yêu đã thấy xui rồi.

Mộng Thái Nhạc chắp tay, cúi đầu hướng Phong Phi Vân:

- Đa tạ huynh đài đã ra tay cứu giúp.

Trong mắt Mộng Thái Nhạc tràn ngập kính ý, dù sao tu vi của đối phương hơn xa mình làm gã sinh ra sự e sợ.

Phong Phi Vân hồn nhiên quên ánh mắt khinh thường của công tử áo tím trước khi đi, hắn vỗ vai Mộng Thái Nhạc, cười nói:

- Nói đến cảm ơn nên là ta đa tạ Mộng huynh. Hôm trước nếu không nhờ Mộng huynh mang ta ra khỏi Bách Kiếp sơn mạch có lẽ ta đã chết trong đó.

- Ngươi là . . .

Mộng Thái Nhạc ngạc nhiên nhìn Phong Phi Vân. Hôm nay Phong Phi Vân khác hẳn với lúc Mộng Thái Nhạc gặp mặt, tu vi của hắn làm gã giật mình. Cứu Mộng Thái Nhạc ra khỏi tay công tử áo tím, lẩm bẩm không làm được.

Công tử áo tím có thể dễ dàng giết chân nhân cảnh giới niết bàn.

- Ta tên Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân rất tự nhiên làm quen:

- Hai ngày nay ta tìm kiếm Mộng huynh khắp nơi trong chợ Phù Thiên.

Mộng Thái Nhạc tò mò hỏi:

- Ngươi tìm ta làm chi?

Phong Phi Vân nói thẳng:

- Ta muốn nhờ Bách Kiếp sơn mạch tìm một người giúp ta.

Mộng gia có thế lực khá lớn trong chợ Phù Thiên, có nhiều tai mắt trong Bách Kiếp sơn mạch. Nếu sử dụng thế lực Mộng gia tìm Thái Vi thì hiệu suất cao hơn Phong Phi Vân nhặng xị tìm kiếm lung tung.

Địa vị của Mộng Thái Nhạc rất thấp trong Mộng gia, nhưng gã có chút sức mạnh trong chợ Phù Thiên, hiệu suất làm việc khá cao. Rất nhanh có bảy tin tức có lẽ là Thái Vi truyền đến.

Bộ dáng Thái Vi xinh đẹp, tính trong Trung Ương vương triều thứ sáu cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, tu vi không thấp. Tìm một nữ nhân phù hợp những điều kiện này trong Bách Kiếp sơn mạch không dễ dàng.

Bảy tin tức rất có giá trị.

Nhưng Phong Phi Vân không thèm nhìn, hắn đốt trụi bảy tin tức.

Mộng Tinh Thần ngạc nhiên, nheo mắt nói:

- Chẳng lẽ mấy tin tức này không chính xác, không phải người Phong huynh muốn kiếm?

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Nàng thông minh tuyệt đỉnh, có thể thôi diễn đại thế. Ta nhờ Mộng huynh tìm nàng giúp chỉ để nàng biết có người kiếm mình. Nàng thông minh trí tuệ, sẽ đoán được người đó là ta. Có lẽ bây giờ nàng đang trên đường đến chợ Phù Thiên.

Mộng Thái Nhạc kết luận:

- Ngươi cố ý dụ nàng đến?

Phong Phi Vân cười gật đầu, nói:

- Ta chỉ muốn để nàng biết ta ở đây. Nàng sốt ruột muốn giết ta còn hơn là ta muốn giết nàng, hơn nữa bây giờ ta không làm gì nàng được, phải nhờ người khác ra tay. Mộng huynh có biết cổ trận đài xuyên qua không gian đại vực, đại cảnh không?

Mộng Thái Nhạc trả lời:

- Một số đại thế lực cổ xưa có huyền cực cổ trận đài xuyên qua đại vực, Mộng gia chúng ta cũng có một cái. Cổ trận đài vượt qua đại cảnh thì nguyên Quý vực không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.