Chương trước
Chương sau
Một cái bóng nhảy qua lại trong núi non, tốc độ siêu nhanh. Phượng Hoàng Thiên Nhãn không bắt giữ được bóng dáng đối phương, không biết kẻ tấn công là ai.

Ầm!

Lại một Khí thế siêu khủng bố công kích Phong Phi Vân, Khí thế càng mạnh mẽ như nước lũ. Đám tà thi dưới thi thành bị đè nát bấy.

Thi tà như cát vàng không chịu nổi một kích, chỉ có Khí thế đã vỡ nát.

Lách cách!

Tường thành nứt ra cái khe, các trận pháp bị hơi thở kia chấn vỡ.

- Vô Cực chủ thượng, rốt cuộc ngươi bắt đầu sử dụng chân tân của mình.

Quỷ khí trong người Diêu Cát dâng trào, lực lượng trướng mạnh đến cực độ, đỉnh đầu ngưng tụ quỷ thành, dưới chân huyễn hóa ra cảnh sông máu, xương trắng.

Một quy ảnh hình thành trên bầu trời phía tây, cao mấy trăm trượng, tóc dài màu đen như suối chảy, phát ra tiếng cầm âm trầm:

- Mẫu của âm giới, chỉ bằng vào ngươi cũng dám ngăn cản bổn tọa?

- Tại sao không dám?

Diêu Cát Khí thế khiếp người giằng co với Vô Cực chủ thượng.

Vô Cực chủ thượng lạnh lùng cười:

- Bổn tọa khuyên ngươi nhanh chóng lui ra, tốt nhất tìm chỗ núp đi. Nếu không chờ ta giải quyết thằng nhãi Phong Phi Vân và nữ ma rồi người thứ nhất ta nuốt là ngươi!

Vô Cực chủ thượng không sợ Diêu Cát, nó từng cách không đánh nhau với nàng, biết nàng rất mạnh nhưng nó đủ sức trấn áp.

Diêu Cát cũng biết mình không phải đối thủ của Vô Cực chủ thượng nên rời khỏi Âm giới, tốc độ đệ tử của Âm Hư thi động Diêu Cát, ẩn trong triều dã Thần Tấn vương triều, nhờ vào lực lượng Thần Tấn vương triều đối kháng với Vô Cực chủ thượng.

Tên thật của nàng không phải Diêu Cát mà là Yêu Cô.

Nhưng nay đã khác xưa, Diêu Cát luyện hóa quỷ khí của Bạch Bì Quỷ Vương, hấp thu nhiều tinh hoa phật khí, tu vi trướng mạnh đến cảnh giới đỉnh quỷ vương tứ kiếp. Dù Diêu Cát không thể trấn áp Vô Cực chủ thượng nhưng dư sức đánh ngang tay.

Diêu Cát lạnh lùng cười nhạt:

- Ngươi muốn nuốt a? Vô Cực lão nhân, hôm nay cho ngươi kiến thức tu vi thật sự của bổn tọa!

Diêu Cát lật tay, trên bàn tay ngưng tụ một tòa quỷ thành, bên trong tụ tập vô tận âm hồn. Diêu Cát đẩy chưởng.

Vô Cực chủ thượng giật mình kêu lên:

- Lật tay là thành, trở tay là binh, ngươi cũng đến đỉnh quỷ vương tứ kiếp?

Lúc trước Vô Cực chủ thượng và Diêu Cát đánh nhau, nàng biểu hiện ra lực lượng còn cần một, hai ngàn năm mới tới cảnh giới này.

Không lẽ Diêu Cát giấu tu vi?

Mặc dù Vô Cực chủ thượng hết hồn nhưng không sợ, vì nó cũng là đỉnh quỷ vương tứ kiếp.

- Nếu ngươi cũng là đỉnh quỷ vương tứ kiếp vậy nhìn xem thiên phú của ai mạnh hơn?

Bàn tay Diêu Cát trong suốt đột nhiên đè xuống dưới.

Lật tay là binh.

Quỷ thành bỗng chốc biến thành muôn vàn quy binh như cảnh 'âm binh mượn đường'. Một số quy binh cầm chiến qua, có cưỡi quỷ thú, gió âm vi u, cảnh tượng địa ngục U Minh.

Quỷ binh gào thét, âm khí bay đầy trời.

Vô Cực chủ thượng cũng có tài 'lật tay là thành, trở tay là binh'. Vô Cực chủ thượng đánh ra thế giới quỷ huyễn, nhưng có điều khác là địa ngục tạo thành thế giới. Vô số xích sắt hiện ra trong không trung, mỗi sợi xích có một quỷ hồn quấn quanh.

Hai quy vương đánh nhau, có thể nói là chiến đấu đỉnh cao nhất mảnh đất này. Một âm hồn rơi xuống hủy diệt đất đai ngàn dặm.

Giờ khắc này, sinh mệnh thật yếu ớt. Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng như hai vị thần, chúa tể mạng sống của mọi người trên mảnh đất này.

Chiến đấu đẳng cấp như thế hầu như bao gồm khu vực mấy vạn dặm. Một luồng sáng rơi xuống biến tòa thành cổ thành tro, lỡ chân đạp một cái thay đổi địa hình núi sông.

Tất Ninh Soái đến từ Trung Ương vương triều thứ sáu, thấy nhiều trường hợp lớn nhưng hiếm khi gặp chiến đấu đẳng cấp dữ dội cỡ này. Sức phá hoại rất kinh người, có xu hướng hủy diệt mảnh đất này.

- Có lầm không vậy? Ta cũng xem như thiên kiêu vô thượng thế hệ trẻ Tất gia, cứ nghĩ đến núi hoang rừng vắng heo hút như Thần Tấn vương triều một mình ta chấp hết mọi người. Không ngờ trong chốn bần cùng này có nhân vật siêu đẳng như thế, dù ta giải phong tu vi cũng không đánh lại hai người này.

Nhưng rất nhanh tâm tình của Tất Ninh Soái vui lên, dù sao gã mới tu luyện hơn một trăm năm, Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng là lão quỷ tà tu luyện tí nhất mấy ngàn năm.

Nghĩ đến đây Tất Ninh Soái cân bằng tâm lý.

Phong Phi Vân nhìn phương xa, cách tám ngàn dặm:

- Rốt cuộc là ai muốn giết ta?

Người cầm trường mâu giết Phong Phi Vân có tu vi siêu cao, mạnh hơn Dị Hình Vương, đệ nhất tôn giả Dương giới, có thể đối kháng với quan tài hoàng thạch.

Mặc Dao Dao nhàn nhã ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, trợn to mắt trong suốt, đôi mắt như nhìn thấu hư không.

Mặc Dao Dao hất cằm thon nói:

- Dường như là Phong Hoàng của Sâm La điện.

Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:

- Nàng có thể thấy bóng dáng của hắn?

Mặc Dao Dao mỉm cười nói:

- Vì mắt tốt.

Hèn gì quan tài hoàng thạch không thể trấn áp đối phương, hóa ra là Phong Hoàng. Sức chiến đấu của Tà Hoàng có thể đối kháng khí linh của linh khí thập phẩm, rất lợi hại.

Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh lẽo điều động kim tàm phật khí vô tận trong cơ thể đánh vào quan tài hoàng thạch, khởi động lực lượng quan tài đến cực độ. Nắp quan tài mở rộng thêm chút xíu, sợi xích thứ hai thô cỡ thùng nước bay ra. Xích như rồng chiến bằng sắt lướt qua không trung.

Hai sợi xích từ quan tài cổ kéo dài đến tám ngàn dặm.

Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân chiến đấu với nhân vật đẳng cấp như Tà Hoàng. Tu vi hai người cách biệt rất lớn, nhưng Phong Phi Vân cầm linh khí thập phẩm, có thể đánh ngang tay với Tà Hoàng. Tình hình chiến đấu không thua bên Diêu Cát, Vô Cực chủ thượng.

Tửu Nhục hòa thượng ngồi một bên đột nhiên rùng mình, ngước lên nhìn hướng chính giữa thi thành. Tửu Nhục hòa thượng lắc vô địch thiền trượng, thi thành lắc lư theo.

Ầm!

Tửu Nhục hòa thượng vung thiền trượng ra, một quỷ vương tứ kiếp lẻn vào thi thành bị đâm thủng đóng đinh dưới đất.

Trên vô địch thiền trượng tỏa phật quang rực rỡ, từng đượt phật khí kéo dài, tịnh hóa quỷ vương tứ kiếp hoàn toàn.

- Ha ha ha ha ha ha! lão tử giỏi trốn thật, nhưng Phật gia ta đây có tuệ nhãn. Mấy tiểu quỷ các ngươi trốn được sao?

Người Tửu Nhục hòa thượng tỏa sáng rực rỡ như vị thần phật giết một cường giả khác lẻn vào thi thành.

Phong Phi Vân cho Tửu Nhục hòa thượng nhiệm vụ là thanh lý những cá lọt lưới, phòng ngừa bất cứ ai quây rầy Tiêu Nặc Lan đột phá.

Trước giờ Tửu Nhục hòa thượng không đánh hết sức, cũng lười dốc sức ra. Đặc biệt khi Tửu Nhục hòa thượng không muốn lạm sát vô tội, dù gặp kẻ thù yếu hơn mình rất nhiều gã cùng lắm đánh mấy cái rồi bỏ đi, giả bộ không đánh lại.

Như lúc Tiêu Nặc Lan xuất thế không đấu lại Tửu Nhục hòa thượng nhưng gã vẫn bỏ trốn.

Nam Cung Hồng Nhan cũng không đánh lại Tửu Nhục hòa thượng, từng trốn trước mặt nàng.

Tửu Nhục hòa thượng cũng chạy trốn trước mặt Phong Mặc, Sau khi đánh quân hộ vệ Phong Hỏa Liên thành vào hầm cầu thì co giò bỏ chạy.

Không phải Tửu Nhục hòa thượng không đánh thắng được đối phương mà vì gã không muốn lạm sát vô tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.