Chương trước
Chương sau
- Nói cũng đúng. Thiên chi kiêu tử của Thái Dương tiên giáo, Võ Dương Sinh đã đột phá Thiên Mệnh đệ bát trọng, đang cạnh tranh vị trí giáo chủ. Đây là nhân vật bá chủ tà đạo thế hệ trước nghe tiếng sợ vỡ mật. Nếu Võ Dương Sinh biết trong Địa Tử phủ xuất hiện tên trộm hái hoa chắc chắn sẽ chạy đến ngay, với thiên phú của hắn cộng thêm tu vi Thiên Mệnh đệ bát trọng, giết đại đạo hái hoa dễ như chơi.

- Còn có Trần Mặc Kim của Vạn Pháp tiên giáo đã tu luyện thành Vạn Pháp Quy Nhất, có thể đánh ra sức công kích gấp hai mươi bảy lần. Nghe đồng Trần Mặc Kim và Mục Tích Nhu là thanh mai trúc mã, ước hẹn ngày Vạn Pháp Quy Nhất đại thừa thì hai người sẽ đính hôn. Trần Mặc Kim bế quan ba mươi năm, thần thông đại thừa. Sau khi Trần Mặc Kim xuất quan kinh động Vạn Pháp tiên giáo. Nếu Trần Mặc Kim biết nữ nhân thanh mai trúc mã của mình bị tên trộm hái hoa vấy bẩn, còn bị bắt làm nữ nô thì chắc chắn sẽ giận điên lên. Mảnh đất Địa Tử phủ sắp có sóng thần.

- Bế quan ba mươi năm, thần thông đại thừa, nhưng nữ nhân mình yêu đã bị tên trộm hái hoa đè. Trần Mặc Kim sẽ tức chết, ha ha ha ha ha ha!

Những người này giao lưu bằng thần thức nhưng không gạt được lỗ tai Phong Phi Vân, hắn nghe rõ ràng đoạn đối thoại.

Liễu Duệ Hâm sợ hết hồn, nàng cũng rất xinh đẹp, tuy tu vi thua sáu mỹ nhân một chút nhưng sắc đẹp thì không kém chút nào. Liễu Duệ Hâm sợ bị đại đạo hái hoa nhìn trúng là tàn đời.

Một đám thanh niên thiên tài yểm hộ Liễu Duệ Hâm lặng lẽ chuồn đi.

Phong Phi Vân vốn định gây lớn chuyện, tốt nhất kéo ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ vào cuộc. Chỉ cần dính đến ba cổ tiên giáo là tương đương chư thiên vạn giáo Địa Tử phủ vào cuộc, quá tuyệt vời.

Cho nên Phong Phi Vân không bỏ qua tiểu nha đầu điêu ngoa Liễu Duệ Hâm.

Phong Phi Vân đã bắt nàng một lần, hắn không ngại bắt thêm lần nữa.

Phong Phi Vân ngồi trên ghế phẩy quạt, bộ dáng phong lưu phóng khoáng thì thầm:

- Liễu Duệ Hâm.

Thanh âm không nhẹ không nặng nhưng làm Liễu Duệ Hâm sợ suýt té xuống đất.

Liễu Duệ Hâm núp trong đám người, thân thể nhỏ xinh, khom lưng rụt đầu. Nghe Phong Phi Vân kêu tên mình, Liễu Duệ Hâm bĩu môi sắp mếu.

Đám thanh niên thiên tài yểm hộ Liễu Duệ Hâm biến sắc mặt, cả đám đứng cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.

Bộ dáng Liễu Duệ Hâm thanh tú, mắt sáng trong, thiếu nữ ngây ngô chớp mắt nai.

Liễu Duệ Hâm cẩn thận nói:

- Nhất . . . Trận Phong . . . Ta . . . Nói cho ngươi biết . . . Mẫu thân của ta . . . Là Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo . . . Ngươi . . . Ngươi dám đụng vào ta một cái là . . . Mẫu . . . Mẫu thân của ta sẽ chặt tay ngươi.

Vù vù vù vù vù!

Bóng người chợt lóe, Phong Phi Vân phẩy quạt, phong độ phiên phiên đứng trước mặt Liễu Duệ Hâm. Phong Phi Vân khép quạt, đầu quạt nhẹ gõ khuôn mặt phấn điêu ngọc mài hai cái.

Phong Phi Vân đùa giỡn nói:

- Ta đụng này, nàng kêu mẫu thân đến chặt tay ta đi.

Bộ dáng Phong Phi Vân cợt nhả khiến người phản cảm, cả đám siết chặt nắm tay kêu răng rắc nhưng không ai dám hành động, cố gắng kiềm chế.

Liễu Duệ Hâm rụt người lại cố gắng thu nhỏ mình như chim cút bị trêu chọc, rất đáng sợ.

Hốc mắt Liễu Duệ Hâm đỏ ửng:

- Mẫu . . . Mẫu thân của ta . . .

Phong Phi Vân ngửa đầu cười dài:

- Mẫu thân của nàng đến thì ta bắt luôn, sau đó đắp chung chăn. Lúc Bạch Nguyệt sứ giả còn trẻ xinh đẹp một thời, mấy trăm năm dài qua đi chắc phong vận càng hơn nữa, thật khiến người mong chờ!

Phong Phi Vân biểu hiện phong độ lão ma tà đạo, vươn tay bắt Liễu Duệ Hâm. Có thanh niên thiên tài không kiềm được hành động nhưng bị Phong Phi Vân một tay tát bay ra ngoài, đụng thủng cửa sổ lăn ra đường cái. Thanh niên thiên tài té chổng vó, chỉ bị thương nhẹ, Phong Phi Vân không giết gã.

Liễu Duệ Hâm còn nhỏ tuổi, bị đại đạo hái hoa bắt giữ làm nàng khóc sướt mướt. Nữ hài tử ngây thơ thật nhưng cũng biết rơi vào tay đại đạo hái hoa không tốt lành gì.

Liễu Duệ Hâm vừa lau nước mắt vừa uy hiếp Phong Phi Vân:

- Chắc chắn mẫu thân của ta sẽ giết ngươi! Diệp sư tỷ của ta cũng rất lợi hại!

- Vậy kêu các nàng cùng đến đi. Nghe nói thiên chi kiêu nữ Diệp Ti Loan của Nhật Nguyệt tiên giáo các người đứng đầu sáu mỹ nhân, ta đang định hái nàng. Nếu Diệp Ti Loan chủ động đưa lên cửa càng tốt, ta đỡ mệt đi xa.

- Ngươi nằm mơ!

- Là mộng xuân, ha ha ha ha ha ha!

Đêm hôm đó Phong Phi Vân và ba mỹ nhân tuyệt sắc ở trong khách điếm, không ai dám quấy rầy. Ban ngày Phong Phi Vân biểu hiện ra sức chiến đấu làm nhiều người hoảng sợ.

Khách cư trú trong khách điếm sợ hãi dọn đi hết, vì bọn họ biết đại đạo hái hoa gây họa lớn, đắc tội ba cổ tiên giáo Địa Tử phủ. Tiếp theo nơi này sẽ xảy ra tai họa, ai dám ở lại?

Không chừng sáng sớm ngày mai khách điếm đã bị san bằng.

Lão bản, tiểu nhị khách điếm cũng đi mất, khách điếm to lớn tựa như kim cung ngọc điện nhưng trống rỗng. Chỉ có ánh đèn rực rỡ lại như lửa ma trơi lơ lửng.

Ban đêm bên ngoài nổi gió lạnh, gió đêm như tiếng địch mùa thu, như khóc như than.

Phong Phi Vân ngồi trong sân, bên cạnh có một cái bàn, trên mặt đặt một bình rượu, một ly rượu. Phong Phi Vân uống rượu một mình, ba thị nữ xinh đẹp đứng sau lưng hắn. Mỗi người biểu tình khác nhau.

Cảnh tượng như ba mỹ quyến thần tiên canh giữ bên hắn.

Đêm khuya, Phàn thành nổi lên túc sát. Tiếng xé gió vang lên trong màn đêm như có âm binh mượn đường, quỷ quân vào thành. Trong bóng tối không biết tụ tập bao nhiêu người.

Phong Phi Vân liếc hư không tối đen rồi lại tiếp tục uống rượu.

Ầm!

Trên bầu trời nổ tung ánh sáng chói mắt, một tòa chiến tháp thanh đồng lao ra, cao mấy chục thước. Linh văn đen xen bề mặt, uy lực không thể ước chừng. Khí thế chiến tháp như muốn đánh nát Phàn thành.

Chuẩn bị suốt nửa đêm rốt cuộc có người ra tay.

- Cực Đạo tháp!

Liễu Duệ Hâm lộ vẻ mừng rỡ, nhận ra linh binh trên bầu trời là một linh khí nhị phẩm, linh binh của vị cự phách quen thân với Nhật Nguyệt tiên giáo. Cự phách này rất mạnh, xưng hùng trong Địa Tử phủ mấy trăm năm, hôm nay vừa lúc có mặt trong Phàn thành.

Vị tiền bối này ra tay đủ trấn áp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong!

Phong Phi Vân bưng ly rượu lên, nhếch mép. Phong Phi Vân vươn tay trái ra, tà văn dày đặc. Chưởng ấn khổng lồ đánh ra ngoài, vỗ rớt chiến thpá thanh đồng. Ánh sáng trên chiến tháp vụt tắt rơi vào tay Phong Phi Vân, hắn liếc sơ rồi đặt lên bàn.

- Linh khí nhị phẩm, không tệ.

Phong Phi Vân cười cười, đôi mắt có hai đốm lửa rực cháy nhìn thấu hư không. Phong Phi Vân chỉ vào bóng tối, có ba bóng người bị đánh bay ra, bóng dáng vội vã, biểu tình kinh hoàng.

Là ba người này vận chuyển Cực Đạo tháp, trong đó một người tu vi rất cao, mặt nhăn nheo, hốc mắt hõm sâu, đến hậu kỳ Thiên Mệnh đệ thất trọng. Người này tên Cố Tuế Nam, phó giáo chủ Vô Vọng tiên giáo, phụ thuộc Nhật Nguyệt tiên giáo, một trong các tiên giáo mạnh nhất dưới ba cổ tiên giáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.