Chương trước
Chương sau
vipvandan.vn :

Chương 1133: Phong đại ma đầu.

Tuy Vu Thanh Họa sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn lãnh ngạo như trước, cao ngạo như thiên nga, nói:

- Nhưng mà... Thương thế của ta, ta hiểu rõ nhất, thiên hạ khó giải... Rất khó sống quá một giờ, khục khục... không cần tiêu hao tâm trí của tiền bối, chỉ là... Chỉ là còn có chuyệ cần nhờ tiền bối, kính xin tiền bối... Cho dù như thế nào cũng phải đáp ứng...

Bàn tay ngọc của Vu Thanh Họa hết sức nhỏ giống như thiếu nữ vậy, nó lúc này lạnh như băng, nắm chặc cổ tay Phong Phi Vân, hiển nhiên hiện tại nàng đã mang hết sức lực, chuyện mà nàng nói cực kfy trọng yếu.

Đám đệ tử trẻ tuổi Ngự Thú Trai con mắt đỏ bừng, có người che miệng khóc nức nở.

Ánh mắt Phong Phi Vân thâm thúy, rất có phong phạ cao nhân, duỗi bàn tay ra vỗ bàn tay mềm mại của Vu Thanh Họa, chăm chú nghe nàng nói:

- Phật tôn cứ nói đừng ngại, chỉ cần tại hạ làm được sẽ đáp ứng.

Ánh mắt Vu Thanh Họa sáng ngời giống như thần quang tao sáng, cắn chặt bờ môi, nói:

- Trong Đồng Lô Sơn... Còn có một ma đầu còn tà ác hơn ba ma đầu Ám Vực gấp mười lần, nguy hại thiên hạ, tàn sát chúng sinh, càng... Càng hủy trong sạch của ta, hủy danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai, khẩn cầu tiền bối... Cho dù thế nào cũng phải lấy mạng của hắn...

Phong Phi Vân ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác không ổn, nói:

- Ma đầu kia là...

- Yêu ma chi tử, Phong... Phong Phi Vân...

Vu Thanh Họa cắn chặt hàm răng, mỗi một đều cố lấy hết sức nói ra.

"..." Phong Phi Vân cũng cắn chặc hàm răng, Vu Thanh Họa bà điên này hận ý với hắn không nhỏ a, sắp chết đến nơi rõ ràng còn không quên giết hắn, hắn thật sự đáng hận như vậy sao?

- Cái này... Cái này... Vẫn nên do ngươi xử lý đi.

Phong Phi Vân vuốt áo bào, sờ chòm râu, nghiêm mặt nói:

- Trai chủ Đàn Thanh Tố của Ngự Thú Trai từng có ân huệ với ta, lão phu thiếu nợ nàng một nhân tình, lần này ra tay cứu Vu phật tôn một lần, xem như trả nhân tình, đương nhiên lão phu cũng không có nắm chắc tuyệt đối, nếu không thể cứu chữa cũng không nên trách ta.

Phong Phi Vân lấy một viên phật đan màu vàng ra, sáng chói như sao trời, có chín đạo đan vân hiện ra, nó lớn chừng nắm tay, đưa cho Trì Dao, bảo Vu Thanh Họa ăn vào.

Vu Thanh Họa ăn phật đan, phật đan tỏa ra kim tàm phật khí vô cùng tinh thuần, kim tàm phật khí trong người của nàng hỗn tạp đã phát sinh cộng minh, bộc phát hiệu quả vượt qua người ta dự đoán, ngoại thương trên người của nàng khép lại, ngay cả độc của tam bộ linh xà cũng bị áp chế.

Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, lại giúp Vu Thanh Họa tu luyện Kim Tàm Kinh phát sinh thoát biến, kim tàm phật khí trong người trở nên tinh thuần hơn.

- Là kim tàm phật khí, chẳng lẽ... Kim Tàm Kinh thực xuất thế, cũng không có rơi vào trong tay Phong Phi Vân, mà là rơi vào trong tiền bối này?

Vu Thanh Họa khống chế độc rắn xong, liền lập tức phát hiện trong phật đan màu vàng kia bao phủ kim tàm phật khí chính tông, nhưng mà nàng lại không có nói ra, dù sao người ta đã ra tay cứu nàng, nàng xem như thiếu hắn một ân tình to lớn.

Hơn nữa Kim Tàm Kinh rơi vào trong tay cao thủ phật môn tâm tính đoan chính, tu vị cao cường, ghét ác như thù cũng là chuyện tốt.

Tuy Vu Thanh Họa lạnh lẽo ngạo nhân, nhưng mà tâm địa không xấu, trừ không vừa mắt Phong Phi Vân thì nàng không ghét ai cả.

Phong Phi Vân lại lấy Xích Diệp Linh quả năm ngàn năm ra, tróc ra vài giọt bảo dịch từ linh quả, những bảo dịch này có hiệu quả giải độc.

Dùng bảo dịch năm ngàn năm cứu một người sắp chết, Phong Phi Vân cảm giác, cảm thấy rất không giá trị, cũng thập phần đau đớn, nhưng mà cuối cùng vẫn cho Vu Thanh Họa ăn vào.

Chính mình thiếu nợ ân tình của Ngự Thú Trai xem như trả hết, về sau không ai nợ ai cả.

Trước khi Vu Thanh Họa tỉnh lại, Phong Phi Vân liền cáo từ với ba phật tôn của Ngự Thú Trai, không để ý tới các đệ tử giữ lại, hắn nhanh chóng chạy đi, dù sao Vu Thanh Họa cũng tu luyện Kim Tàm Kinh, nàng hiện tại khẳng định đã biết rõ Kim Tàm Kinh chính thức trong tay của hắn, nếu để cho nàng tỉnh lại thì có trời mới biết nàng có trở mặt hay không.

Xích Diệp Linh quả có thể giải thiên hạ kỳ độc, tuy chỉ là vài giọt nhưng mà dùng giải độc tam bộ linh xà là dư xài, độc tố trong người Vu Thanh Họa bị bức ra nhanh chóng, làn da màu xanh đen khôi phục bình thường, trên da thịt có hào quang lưu động, giống như ôn ngọc tạo thành.

- Tiền bối không hổ là tiền bối, dùng bảo dịch linh quả như thế cứu người, rèn luyện ra một quả kim tầm phật đan cứu người, ta cảm giác tu vị lại sắp đột phá.

Vu Thanh Họa tự nhiên đã thanh tỉnh, có thể được đệ tử chung quanh đàm luận, nhưng mà nàng vẫn tu luyện như cũ, triệt để luyện hóa kim tàm phật khí và bảo dịch Xích Diệp Linh Quả, dùng nó đột phá tu vị.

Đồng thời trong nội tâm của nàng càng bội phục tiền bối cao nhân kia.

Trì Dao đứng sau lưng Vu Thanh Họa, hộ pháp cho nàng, cùng Thiện Linh Nhi trò chuyện với nhau, nói:

- Lúc nãy nếu không có Vân tiền bối ra tay, sợ là chúng sẽ tao ngộ tai nạn thê thảm, tu luyện giới đúng là quá hung ác.

Thiện Linh Nhi áo trắng như tuyết, con mắt linh hoạt mang theo hào quang, nói:

- Phong Phi Vân từng nói chúng ta đều quá ngây thơ, không biết thế gian hung hiểm, không biết nhân tâm hiểm ác, vốn ta còn không tin, lúc này xem như hiểu ra, trở lại Ngự Thú Trai ta sẽ dốc lòng tu luyện, không đạt cự phách ta sẽ không đi ra nữa.

- Cao nhân đắc đạo như Vna tiền bối, mới thật sự là nhân vật thần thánh, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại tiền bối, muốn học tập phật môn thánh pháp của hắn a.

Trì Dao thầm nghĩ, có cảm giác thanh lệ thoát tục, đột nhiên nhíu mày, nói:

- Ta nhớ tới một chuyện, trai chủ chưa từng ra khỏi Ngự Thú Trai, càng không bước ra hồng trần, Ngự Thú Trai cũng không cho nam tử tiến vào, Vân tiền bối vì sao thiếu nợ nhân tình của trai chủ?

Trì Dao nhíu mày suy tư.

- Chẳng lẽ tiền bối tính sai.

Thiện Linh Nhi cũng cảm thấy không đúng.

- Lúc ấy tiền bối điểm danh nói trai chủ Đàn Thanh Tố, có thể nhớ rõ tên của trai chủ rõ ràng như vậy, không có khả năng tính sai.

Trì Dao nhíu mày suy tư.

Phốc.

Vu Thanh Họa đang ngồi xếp bằng đã phun máu tươi, Trì Dao cùng Thiện Linh Nhi đàm luận nàng tự nhiên là nghe được rõ ràng, trong mắt đầy hàn quang, ngẩng đầu lên nhìn qua màn đêm, quát:

- Phong Phi Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đương nhiên có nam nhân tiến vào Ngự Thú Trai, ví dụ như... Phong Phi Vân.

Nói xong câu này, Vu Thanh Họa liền đứng lên, dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, hóa thành một đạo bóng dáng thướt tha bay lên không trung, đuổi theo về phía Phong Phi Vân.

Thiện Linh Nhi cùng Trì Dao đều kinh ngạc không thôi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đồng thời liếc nhau, trong mắt rung động thật sâu, hẳn là... Vân tiền bối, chính là Phong Phi Vân.

Cái này...

- Đồng La Sơn không thể ở lâu, các ngươi nên về Ngự Thú Trai, không cần chờ ta, chờ lúc ta lấy được đầu trên cổ ma đầu Phong Phi Vân kia...

Giọng của Vu Thanh Họa truyền ra chung quanh, giọng nói càng ngày càng thấp, giống như hóa thành cơn gió nhẹ tiêu tán đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.