Chương trước
Chương sau
Hai nữ nhân ở đằng sau nói nhỏ, mà Phong Phi Vân, Nhị đương gia, Diệp Ti Loan như lâm đại địch, vô cùng khẩn trương, ba đại Ám Vực cự đầu không dễ chọc, đều là tuyệt đại hung nhân, ba người đồng thời đuổi tới giống như ba con hắc long giữ đường.

- Một cây linh quả thụ, so với tiểu linh tiên thụ của Phổ Đà sơn còn trân quý hơn, đây là vô thượng thần bảo, phải do ta Ám Vực có được.

Cổ Bát đứng trên lưng sói đen, cực kỳ hưng phấn, hai tay của hắn chỉ có tám ngón, nhưng mà mỗi một ngón đều dài hơn người thường gấp đôi, móng tay cũng dài một thước.

Kim Thảng cũng kích động toàn thân run run, nhìn qua đại thụ màu xanh trên vách đá, nó cao chừng bảy mươi trượng, vô số rễ cây lộ ra bên ngoài, lưu động từng đạo linh quang nhàn nhạt.

- Nếu có thể ngồi ngộ đạo dưới cây này, có lẽ có một ngày nào đó sẽ cảm ngộ ra đại đạo chân nhân.

Kim Thảng chuẩn bị ra tay, đây là một cây vô thượng thần bảo, tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Ám Vực các ngươi thật sự dám là địch với Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta sao?

- Có gì không dám?

Ba đại cự đầu Ám Vực hơi do dự, sau đó đồng thời nói ra, giọng nói lạnh lẽo.

Nhật Nguyệt Tiên Giáo mặc dù có có danh xưng đệ nhất tiên giáo, làm cho Thần Tấn vương triều triều đình kiêng kị ba phần, nhưng mà không dọa được ba lão đầu này, vì linh quả thụ, người nào bọn họ cũng có thể giết.

XÍU...UU!

Một đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm hiện ra, chiếu sáng cả phiến đại địa này, đi xuyên qua vết nứt không gian.

Trăng lưỡi liềm này là một chiếc xe, phía trên đầy dây xích bạch ngọc, thời điểm vạch phá bầu trời bay tới, có một phu nhân mặc cung trang đang đứng, thân đeo ruybăng, mang khăn quàng vai, trên người hào quang chói mắt như trăng rằm.

Sắc mặt Tu Hoa Thập Tam Nương hơi đổi, nói:

- Đây là một nữ cường nhân, còn khủng bố hơn ba lão đầu Ám Vực.

Nhìn thấy chiếc xe trăng lưỡi liềm bay tới, Diệp Ti Loan vui vẻ, nói:

- Sư tôn, ngươi đã đuổi tới!

- Thu được truyền tin khẩn cấp của ngươi, ta lập tức đuổi tới.

Bạch Nguyệt sứ giả nhàn nhạt nói ra:

- Phát sinh chuyện gì. . . Ồ, đây chính là vô thượng linh căn.

Bạch Nguyệt sứ giả chính là cự đầu của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, địa vị gần với Nhật Nguyệt giáo chủ, tu vị cao đến đáng sợ, nàng nhìn qua linh quả thụ khổng lồ sau lưng Diệp Ti Loan thì nhanh chóng nhận ra, tuyệt đối là linh quả thụ có thể kết linh quả bốn ngàn năm, so với tiểu tiên linh thụ của Phổ Đà sơn và hai cây linh thụ của hoàng tộc còn cao cấp hơn nhiều.

Bạch Nguyệt sứ giả xem như người nhìn thấy đầu sóng ngọn gió, giờ phút này hưng phấn phát run, trong đôi mắt bắn ra tinh quang đáng sợ, nói:

- Đây... Ai tìm được vô thượng linh căn này?

- Chính là đệ tử tìm được, cùng mấy vị bằng hữu khổ chiến một hồi mới đoạt lại được.

Diệp Ti Loan nói ra.

Bạch Nguyệt sứ giả đại hỉ:

- Ti Loan, lần này ngươi lập nhiều đại công, đây là một hồi cơ duyên, là tiên vận cực lớn, tiên giáo có được linh căn này chính là bảo vật trấn giáo, xem ra Nhật Nguyệt Tiên Giáo của ta sắp nhất phi trùng thiên rồi, muôn đời truyền thừa, ha ha, thiên hạ đệ nhất cổ xưa tiên giáo càng được củng cố, không ai có thể rung chuyển.

Bạch Nguyệt sứ giả cười vui vẻ thật lâu.

- Thế nhưng mà... Có người muốn đoạt vô thượng linh căn này.

Diệp Ti Loan nói ra.

Bạch Nguyệt sứ giả sắc mặt lạnh lẽo nhìn qua.

Ba đại cự đầu Ám Vực sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo như khối băng, bọn họ cũng không sợ, tuy Nhật Nguyệt Tiên Giáo nội tình thâm hậu, truyền thừa cổ xưa, nhưng mà còn chưa tới mức làm bọn họ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Thế lực Ám Vực tuy kém Sâm La Điện, Phổ Đà Sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn những cự đầu tà giáo này, nhưng mà vẫn là thế lực tà đạo nhất lưu, cũng nổi danh khắp Thần Tấn vương triều.

Đám người Phong Phi Vân cũng không vội ra tay, bộ dáng xem kịch vui, nếu có đại nhân vật Nhật Nguyệt Tiên Giáo đuổi tới, như vậy chuyện kéo cừu hận bọn họ sẽ không làm, không thấy Bạch Nguyệt sứ giả thần khí bá đạo hay sao, một cây linh quả thụ này là phải tranh giành không nghi ngờ, thần cản sát thần, phật ngăn đồ phật.

Diệp Ti Loan quả thật là nữ tử cực kỳ thông minh, chỉ nói cho Bạch Nguyệt sứ giả mình là người tìm được linh quả thụ, lại không nói cho nàng biết tuyệt phẩm linh quả, những linh quả này tự nhiên phải do bản thân cất giữ, không có khả năng giao cho Nhật Nguyệt Tiên Giáo.

- Khâu Linh Cô, ngươi hẳn là dùng lực lượng một người chiến với ba người chúng ta sao? Cũng quá đánh giá cao ngươi rồi dấy.

Một cự đầu Ám Vực là Cổ Bát Chỉ lạnh giọng nói ra, ngón tay lay động, móng tay đen kịt, lạnh như băng, chúng giống như tám thanh hàn kiếm tỏa ra hào quang sáng ngời.

Khâu Linh Cô chính là tên của Bạch Nguyệt sứ giả, cái tn này còn vang dội hơn ba cự đầu Ám Vực nhiều lắm, đặc biệt là các đại tiên giáo, tiên môn trong Thần Tấn vương triều chẳng khác gì mặt trời ban traw.

Nếu như ví von giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo là Tấn đế, như vậy Bạch Nguyệt sứ giả chính là Thần Vương.

Bạch Nguyệt sứ giả chính là phu nhân xinh đẹp, bộ dáng có vài phần tương tự Liễu Duệ Hâm, lúc trẻ chắc chắn là thiên chi kiều nữ, tuyệt đại giai nhân, trên người nàng có khí độ thượng vị giả, trên đỉnh đầu ngưng tụ hư vân, chung quanh thân thể có hào quang lượn lờ, cười lạnh nói:

- Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng, Tây Môn Túc Đức, ba người các ngươi trốn trong Ám Vực quá lâu rồi, còn không biết thế cục Thần Tấn vương triều hiện tại, chỉ bằng các ngươi cũng dám là địch với ta, bốn trăm năm trước, trong thế hệ trẻ tranh hùng, ba người các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta.

Bạch Nguyệt sứ giả và Cổ Bát Chỉ, Tây Môn Túc Đức, Kim Thảng là người cùng thế hệ, thiên tài thời đại đó giao thủ không chỉ một lần.

- Trừ phi vực chủ Ám Vực của các ngươi xuất hiện còn chẳng kém lắm.

Bạch Nguyệt sứ giả khí độ phi phàm, hiểu rõ tu vị đám người Cổ Bát Chỉ như lòng bàn tay.

- Khâu Linh Cô, hiện tại cũng không phải bốn trăm năm trước, lúc ấy chúng ta không yếu hơn ngươi bao nhiêu.

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

...

Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng, Tây Môn Túc Đức có thể đạt tới địa vị và tu vị hiện tại, tự nhiên cũng là nhân kiệt thời đại, hơn nữa thủ đoạn và bổn sự cũng vượt xa người khác, tự nhiên sẽ không bị một nữ nhân dọa lùi.

Không bao lâu lại có cường giả Nhật Nguyệt Tiên Giáo chạy tới, có hơn mười ngươi, phần lớn đều có tu vị cao sâu, chính là nhân vật cấp trưởng lão của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, Liễu Duệ Hâm mất tích nhiều ngày cũng đi theo đám cường giả này, nàng nhỏ tuổi nhất.

Dáng người Liễu Duệ Hâm thướt tha, ngọc thể yểu điệu, có vài phần tâm tình thiếu nữ, cũng có vài phần thanh nhã tịnh lệ, nhìn qua Phong Phi Vân cầm chuông đồng lớn, châm đạp hư không chạy tới quàng cánh tay Phong Phi Vân, nói:

- Chính đại thúc này bắt ta đi, còn kích thương Diệp sư tỷ, quả thật là đáng hận tới cực điểm, mẫu thân nhất định phải thay chúng ta ra tay giáo huấn hắn, phong bế tu vị của hắn, sau đó băt về Nhật Nguyệt Tiên Giáo, hảo hảo tra tấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.