Chương trước
Chương sau
Có bốn người trẻ tuổi tài tuấn, muốn từ phía sau lưng đánh lén Phong Phi Vân, bọn hắn đồng thời tế ra bổn mạng pháp khí, muốn đánh cho Phong Phi Vân trở tay không kịp, Phong Phi Vân đột nhiên quay người, trong miệng hét lớn một tiếng, kim quang bắn ra bốn phía, "Gàoooo. "

Một tiếng rống to, trong miệng thốt ra kim mang vô tận, ngưng tụ thành một đầu Thần Sư màu vàng cao hơn mười mét, đánh bay toàn bộ bốn tên tuổi trẻ tài tuấn đánh lén kia ra ngoài, bảo y trên người nghiền nát, tóc tán loạn, trên làn da nổi lên huyết châu, một người tu vi khá thấp trong đó thất khiếu điều đang đổ máu, thiếu chút nữa đã bị rống chết.

- Cái này... Đây là Phật Nộ Sư Tử Hống.

Liễu Duệ Hâm mặt mũi tràn đầy kinh dị, tán tu gọi là Vân Phi Thiên này vị quá cường đại, tuyệt đối là một vị cao nhân Phật môn, uổng thay vừa rồi mình còn muốn khuyên hắn vứt bỏ Phật chung đào mệnh, thật sự là buồn cười, cường giả như hắn, cho dù là sư tôn của mình ra tay cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Phong Phi Vân tự nhiên không biết Phật Nộ Sư Tử Hống gì cả, bất quá chỉ là dùng Kim Tằm Phật Khí ngưng tụ ra biểu hiện giả dối của Sư Tử Hống thôi, hắn lạnh lùng nói:

- Đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi thật sự quá đáng giận, vậy mà dưới ban ngày ban mặt cường đoạt Linh Bảo, cái này có khác gì với Tà Đạo đâu chứ.

Nói xong Phong Phi Vân liền đi tới chỗ Tiêu Thiên Nhạc, dọa cho Tiêu Thiên Nhạc liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất, líu lo thưa dạ nói:

- Ta... Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta có ba vị lão tổ đều đã đến ngoại vi Đồng Lô Sơn, nếu ngươi giết ta, cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi đâu.

Thấy Tiêu Thiên Nhạc bị dọa đến uất ức như thế, Liễu Duệ Hâm quả thực vô cùng thất vọng, từ sau khi Nhật Nguyệt tiên giáo đệ nhất thiên tài Triệu Tùng Dương chết trong tay Phong Phi Vân trong cuộc chiến phò mã, một đời tuổi trẻ Nhật Nguyệt tiên giáo thật sự không còn một thiên kiêu nào ra hồn nữa rồi.

- Vân tiền bối, chuyện này là Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta đã làm sai trước, Duệ Hâm xin lỗi ngươi, hi vọng tiền bối có thể tha cho bọn hắn một mạng.

Liễu Duệ Hâm tuy rằng cũng có chút phản cảm với sư huynh này, nhưng bọn hắn dù sao chính là thiên tài cao cấp nhất Nhật Nguyệt tiên giáo, nếu chết ở chỗ này, đối với Nhật Nguyệt tiên giáo mà nói chính là tổn thất thật lớn.

Phong Phi Vân có chút nhìn thiếu nữ này, không khỏi hai mắt tỏa sáng, thiếu nữ này mặt như lê hoa, phấn đại hồng trang, thanh y vân đái tung bay trong không khí, có một loại vẻ đẹp mềm mại, tựa như tiên nga bước ra từ trong tranh vẽ vậy.

Trên đầu của nàng cột lấy búi tóc thật dài, đen nhánh mà sáng bóng, cài một cây trâm cổ xưa, đôi tai tuyết trắng đeo khuyên tai ngọc thạch màu son, khiến tuyết cơ chung quanh ánh thêm vài phần hồng nhuận phơn phớt.

Trông thấy Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào mình, khiến cho nàng lập tức có chút khẩn trương, líu lo nói:

- Tiền bối...

- Không tệ, không tệ.

Phong Phi Vân sờ lên chòm râu trên cằm, híp mắt cười cười, nói:

- Nếu cô nương ngươi đã cầu tình cho bọn hắn, vậy ta liền tha cho bọn hắn một mạng, nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách lão phu ra tay vô tình.

Phong Phi Vân nói xong lời này, lại đánh giá ngọc thể Liễu Duệ Hâm một phen, lúc này mới cười một tiếng dài, ôm lấy Thanh Long Phật Chung, chậm rãi rời đi.

Thẳng đến khi xác định Phong Phi Vân đã đi xa, Liễu Duệ Hâm mở thở ra một hơi thật dài, ánh mắt Vân Phi Thiên này thật sự rất cổ quái, thật giống như có thể nhìn xuyên thấu áo bào nàng vậy, trực giác nói cho nàng biết, đây tuyệt đối không phải một người tốt, may mắn hắn đi rồi, bằng không thì rất khó đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.

- Lão sắc quỷ.

Thẳng đến khi Phong Phi Vân đi xa, Lâm Tế Bách mới tức giận nói.

- Vân Phi Thiên này quả thật quá ghê tởm, rõ ràng dám dùng ánh mắt khinh nhờn Duệ Hâm sư muội, chúng ta đến Đồng Lô Sơn, nhất định phải bẩm báo chuyện này cho mấy vị sư thúc tổ, để bọn hắn xuất đầu cho Duệ Hâm.

Tiêu Thiên Nhạc hung ác nói.

Vốn bọn hắn muốn cướp đoạt Thanh Long Chung trong tay Phong Phi Vân, đã làm sai trước, nhưng bây giờ lại đổ tất cả chuyện ác lên trên người Phong Phi Vân, hơn nữa lý do còn là Phong Phi Vân dùng ánh mắt tiết độc Liễu Duệ Hâm.

Có thể tưởng tượng, sau khi bọn hắn tiến đến Đồng Lô Sơn, tất nhiên sẽ miêu tả Phong Phi Vân cực kỳ thối nát, cuối cùng bọn hắn mới không thể không ra tay giáo huấn tên vô sỉ Phong Phi Vân kia, nhưng tu vị đối phương rất cao, ngang ngược không nói đạo lý, đánh cho mấy sư huynh đệ bọn hắn đều trọng thương.

Trưởng bối Nhật Nguyệt tiên giáo sau khi biết được chuyện này nhất định sẽ phẫn nộ nhảy ra, vì thể diện của Nhật Nguyệt tiên giáo, cũng sẽ tìm tới Phong Phi Vân, hảo hảo giáo huấn hắn một phen, thậm chí trực tiếp chém giết.

Chỉ có Liễu Duệ Hâm có chút nhíu mày, nếu thật sự để bọn hắn nói vậy, vậy thì thanh danh của nàng cũng sẽ bị phá hủy, bảo nàng về sau còn gặp người thế nào đây, cho dù trấn áp được Vân Phi Thiên kia, nàng cũng sẽ bị toàn bộ Tu Tiên Giới chế nhạo.

Đã đến biên giới Đồng Lô Sơn, tuy rằng Phong Phi Vân biết rõ, khẳng định có rất nhiều tu sĩ đuổi đến đây, nhưng lúc hắn đuổi tới, vẫn bị số lượng tu sĩ trước mắt dọa cho hoảng sợ.

Không chỉ có cường giả đỉnh tiêm các đại tiên môn gia tộc, mà ngay cả tài tuấn một đời tuổi trẻ cũng đuổi đến không ít, còn có vô số chưởng giáo và đệ tử của môn phái nhỏ đều đến, nhân số đông đảo, tu sĩ khắp đi khắp đầy đất.

Tu sĩ Tà Đạo, tăng nhân Phật môn, lão giả Đạo Môn, tài tuấn tiên giáo, những tu sĩ này đều tự động phân ra khu vực nhất định, thế lực giao hảo với nhau tụ tập một chỗ, mà thế lực có thù oán cũng không đánh đập tàn nhẫn.

Không chỉ có Thần Tấn vương triều, Phong Phi Vân còn thấy được cả tu sĩ cường đại đến từ Ngọc Càn vương triều và Thiên Long vương triều.

Một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp tuyệt luân ngồi trên một cái giường ngọc cao cao, vai nửa lộ, quyến rũ động lòng người, đám cường giả Thiên Long vương triều vậy mà đều coi nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có mấy lão giả đứng ở sau lưng nàng.

- Là hắn.

Phong Phi Vân rất xa nhìn ra xa, đặt tới hơn mười dặm, sau khi thấy được "nữ tử" thân thể mềm mại ôn nhu nằm trên giường ngọc kia lập tức có xúc động muốn chọc mù mắt mình, không nghĩ đến tên nhân yêu Long Thanh Dương chết tiết kia cũng đến.

- Rõ ràng đến nhiều người như vậy.

Khó trách ngay cả tu sĩ một đời tuổi trẻ của Nhật Nguyệt tiên giáo cũng có thể tiến vào Thập Vạn Sơn Hà, xem ra ngoại vi Thập Vạn Sơn Hà đã thật sự buông lỏng rất nhiều.

Những người này đều tụ tập ở bên ngoài Đồng Lô Sơn, cũng không liều lĩnh, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Màn đêm buông xuống, liếc nhìn lại, tràn đầy ngọn đèn dầu, có rất nhiều tu sĩ nhóm lửa trong rừng cây, dựng lên lều vải, có đang ngồi xuống tu luyện, tay cầm linh thạch, mở ra mệnh huyệt, vầng sáng mờ mịt; có ngồi ở bên cạnh đống nướng thịt dị thú, miệng lớn uống rượu, một bên đang bàn luận chuyện gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.