Chương trước
Chương sau
Thác Bạt Hoành đạt đến cảnh giới cự phách trung kỳ, so với Thường Đại Khải còn cao hơn một tiểu cảnh giới, nhưng chiến lực lại cao hơn rất nhiều, căn bản không để Thường Đại Khải vào mắt, hai chân nhẹ nhàng vừa lui, thân thể liền phiêu nhiên bay ra xa vài trăm thước, trên mặt mang theo dáng cười khoan thái nói:

- Loại Cổ Cương man nhân như các ngươi, cho dù chiến lực đạt đến cấp bậc cự phách sơ kỳ cũng tuyệt đối không phải đối thủ của tu sĩ cự phách sơ kỳ, cho nên Phong Phi Vân thấp hơn ngươi hai cảnh giới cũng có thể tiếp được ba búa của ngươi, đó cũng không phải do Phong Phi Vân mạnh, mà là Cổ Cương Nhân các ngươi quá ngu xuẩn, lợn rừng dù có cường đại cũng chỉ là thịt trong miệng nhân loại thôi.

- Ta giết ngươi.

Thường Đại Khải dẫn theo thạch đao hổ hổ sanh uy, lần nữa giết ra, một đao bổ ra một đạo địa liệt cự đại, nhưng ngay cả góc áo Thác Bạt Hoành cũng không chém trúng.

- Ra tay.

Phong Phi Vân cảm thấy lúc này là thời cơ tốt nhất để ra tay, bảo Mạc Trùng Ky dẫn đầu 50 tên binh sĩ Thần Vũ quân cưỡi dị thú, nghênh chiến lên, dùng chiến lực 50 đầu dị thú Vương giả này cũng đủ để tọa thành uy hiếp cực lớn cho Thác Bạt Hồng.

Mà cùng lúc đó trong thân thể Phong Phi Vân lao ra bốn mươi đạo thần thức, chiêu đến thổ tinh khí giữa thiên địa, khí thể màu vàng bao lấy thân thể hắn, sau đó cả người liền biến mất, chìm vào lòng đất.

- Phong Phi Vân, chạy đi đâu.

Thác Bạt Hoành trông thấy Phong Phi Vân chìm xuống mặt đất, liền biết rõ hắn là muốn đi cứu Thiên Vu Thần Nữ, vì vậy lợi dụng bàn tay hóa thành lưỡi đao, chém xuống lòng đất một đao, đao khí dài chừng hơn ba mươi thước, giống như một thanh Thiên Đao, bổ đại địa ra sâu mấy chục thước, Phong Phi Vân ở dưới lòng đất đánh ra một quyền, trên nắm tay có Vạn Thú đồ văn, đánh nát đao khí.

Thác Bạt Hoành muốn lần nữa ra tay, nhưng lại bị dị thú nhấn chìm, 50 đầu dị thú khổng lồ đồng thời giơ lên cao chiến đề, muốn dầy xéo lấy hắn.

Oanh.

Tất cả dị thú đều vồ hụt, Thác Bạt Hoành biến mất trên mặt đất, cũng chìm vào lòng đất.

- Mẹ nó, tên vương bát đản Thác Bạt Hoành này cũng chui vào lòng đất rồi.

Thường Đại Khải một quyền đánh lên mặt đất, muốn chấn Thác Bạt Hoành ra, nhưng lúc này mặt đất lại cứng như thần thiết, không cách nào phá vỡ, hiển nhiên là do Thác Bạt Hoành đã sử dụng cấm thuật nào đó, phong bế đại địa.

Mạc Trùng Ky và Trần Đạo cũng muốn mở ra mặt đất, chui xuống dưới, nhưng đều thất bại, đại địa cứng rắn tựa như kim cương vậy, không gì phá nổi.

- Hiện giờ phải làm sao đây, Thác Bạt Hoành nhất định đã đuổi theo Thần Vương đại nhân.

Trần Đạo có chút lo lắng, dù sao thân phận Phong Phi Vân thật sự rất cao, nếu ở Cổ Cương Phủ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Trần Đạo hắn sẽ khó mà chịu nổi.

Mạc Trùng Ky thần sắc sáng tối bất định, cuối cùng cắn răng nói:

- Ta hiện giờ liền phát tin tức về Thần Đô, bẩm báo mọi chuyện ở đây cho Tấn Đế, thế cục Cổ Cương Phủ đã càng lúc càng hung hiểm và vi diệu, Sâm La Điện cũng tham dự vào, nhất định phải thỉnh cầu trợ giúp.

Mạc Trùng Ky khắc lục tốt ngọc phi phù, sau đó liền đánh ra ngoài, truyền ra Vu Thần Man Thành, bay về nơi cuối thiên mạc.

Tuy rằng một chiêu này là nước xa không cứu được lửa gần, nhưng lại là biện pháp duy nhất bọn hắn có thể nghĩ ra được hiện giờ.

Phong Phi Vân tu luyện Tiểu Diễn Thuật đã lĩnh ngộ được bốn phần mười, nắm giữa Ngũ Hành nguyên khí ở giữa Thiên Địa càng lúc càng thuần thục, thân thể hành tẩu trong đất bùn, lại phảng phất như cá bơi trong nước, đặc biệt nhẹ nhõm tự tại.

- Thác Bạt Hoành quả nhiên đuổi theo.

Phong Phi Vân cảm giác được địa thế đại địa đang biến hóa, đứng trong đất bùn đen kịt, hai tay kết nối địa thế, đánh ra một đạo địa thế chấn động, dùng tầm bảo thuật pháp, phát động công kích tới Thác Bạt Hoành ở xa xa.

Thác Bạt Hoành không chỉ tu vị cao tuyệt, cũng tinh thông địa thế diễn biến, tế ra chín căn thần châm, hào quang thời gian lập lòe, biến thành chín căn côn sắt dài trăm thước, định trụ địa thế lòng đất, tốc độ không giảm tiếp tục đuổi theo.

- Thần Vương đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy hứng thú với Thiên Vu Thần Nữ sao?

Thác Bạt Hoành đuổi đến rất gấp, hai chân đi trong tầng đất, lòng bàn chân giẫm lên hai tòa trận vân, phảng phất như truy tinh trục nguyệt vậy.

Phong Phi Vân ở trong đất bùn tìm kiếm được dấu vết bạch ngân thần kiệu lưu lại, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân thể tựa như biến thành một đạo thiểm điện, theo dấu vết đuổi theo.

Phong Phi Vân Luân Hồi Tật Tốc tốc độ cực nhanh, nhưng Thác Bạt Hoành cũng biết một loại vô thượng thân pháp, thân thể tựa như một vòng mặt trời màu vàng, chăm chú đuổi theo Phong Phi Vân.

- Ah, ta biết rồi, Thần Vương đại nhân cũng muốn cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong Thiên Vu Thần Nữ, tăng lên tu vi của mình.

Thác Bạt Hoành đang thăm dò mục đích thật sự của Phong Phi Vân.

- Thiên Vu Thần Thụ, không có hứng thú.

Phong Phi Vân lần nữa đánh ra một chiêu địa thế đại thuật, nham tương trong lòng đất đều tuôn trào, biến thành mấy chục đầu nham tương đại long, đồng thời công phạt tới Thác Bạt Hoành ở bên ngoài mấy chục dặm.

Thác Bạt Hoành tuy rằng chỉ có cảnh giới cự phách trung kỳ, nhưng cự phách trung kỳ bình thường tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn, bằng không thì hắn cũng không làm được Hộ Pháp trưởng lão thứ mười chín của Sâm La Điện rồi.

Thác Bạt Hoành tuy rằng nhìn như chỉ chừng ba mươi, nhưng trên thực tế đã vượt qua 300 tuổi, chính là Tà Đạo bá chủ thế hệ trước, Phong Phi Vân hiện giờ khối Phượng cốt thứ hai còn kém một bước mới có thể luyện thành, đối mặt với nhân vật như thế, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.

Thác Bạt Hoành cầm trong tay chín căn thần châm, tựa như nắm chín căn địa để sơn mạch, đơn giản đánh tan mấy chục đầu nham tương đại long, sau đó đánh chín căn thần châm ra ngoài, biến thành chín đạo ô quang khổng lồ, đâm thẳng vào sau lưng Phong Phi Vân.

Chín căn Thần Châm này cũng không phải phàm phẩm, trên đó ẩn chứa Cổ Vu kình khí, uy thế kinh người, giống như chín đầu Thần Long giương nanh múa vuốt phá không mà đến.

Phong Phi Vân vội vàng dậm chân, tế ra Kình Thiên Côn, đứng ở bên bờ một mạch nước ngầm, côn sắt trong tay quét ngang ra ngoài, 100 tòa trận pháp bên trong đồng thời vận chuyển, bộc phát ra uy thế kinh thiên, côn sắt trở nên vô cùng cực lớn, đánh bay chín căn thần châm trở về, đều bị tổn thương, Cổ Vu kình khí trên đó bị triệt để đánh tan.

Đây là uy năng của Tam phẩm đỉnh phong linh khí, lực lượng không phải chuyện đùa.

Thác Bạt Hoành thu hồi chín căn thần châm, vầng sáng trên thần châm trở nên thập phần ảm đạm, khiến hắn đặc biệt đau lòng, thở dài nói:

- Thần Vương đại nhân nếu thật sự không có hứng thú với Thiên Vu Thần Thụ thì sao phải cực khổ dốc sức liều mạng như vậy chứ?

Phong Phi Vân và Thác Bạt Hoành cách một đầu mạch nước ngầm, trên mặt sông yên vân rải rác, nước chảy róc rách, tựa như một tòa địa để Long cung vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.