Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân nhìn qua một chút những người chết trên mặt đất, thu hết toàn bộ binh khí bọn họ đã xuất ra rồi đều đưa cho Thiên Tủy Binh Đảm. Sau khi hấp thu tinh khí trong binh khí, hắn mới rời khỏi Tử Hà linh mạch, phản hồi về trên mặt đất

Phong Phi Vân lao lên từ đáy vực thẳm, thân hình chợt lóe lên rồi hạ xuống vách đá. Hắn đưa mắt nhìn khắp một vòng, đầy đất đều là tử thi, mùi máu vô cùng tanh tưởi tựa như một chốn Tu La Địa Ngục.

Những lái buôn này, các tu sĩ đến đây mở quán ai nấy đều nằm phơi thây trên mặt đất. Máu tươi khiến cho toàn bộ khu vực bên ngoài khách sạn Linh Vực bị nhuộm đỏ, quả thực nhìn thấy ghê người.

Phàm là người nào biết dưới đáy vực có Tử Hà linh mạch cũng đều phải chết.

"Bổ Thiên" cũng đã chết, thân thể bị treo trên một cây bách cổ thụ già nua, trái tim bị nhánh cây xuyên qua, máu tươi chảy ra từ vị trí trái tim, theo chân chảy xuôi đến đế giày rồi bùng cháy mà nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

Đây là một vị cường giả đỉnh cao Bán Bộ Cự Phách mà cũng khó trốn vận rủi. Đến tận lúc chết mà cũng không biết là ai đã giết chết mình.

Phong Phi Vân vốn định quay về lấy tính mạng hắn, nhưng không nghĩ đến chính hắn trước đó đã tự gọi sát kiếp cho mình. Nếu như hắn không nói cho những người này ở dưới lòng đất có Tử Hà linh mạch, có lẽ hắn và những người này cũng sẽ không bỏ mạng.

Gió lạnh hắt hiu cô quạnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, nồng nặc đến làm cho người ta buồn nôn.

Phong Phi Vân dẫm trên huyết bùn mà đi về hướng tới khách sạn Linh Vực. Hắn nhìn thấy sáu vị Tướng Quân Lệnh của Thần Vũ Quân cũng nằm ở trong vũng máu, trái tim cũng bị xuyên thủng. Bọn họ cũng nghe được tin về Tử Hà linh mạch, nên cũng khó trốn thoát sát kiếp.

Ở trong khách sạn Linh Vực vẫn là đèn đuốc sáng choang, bên ngoài khách sạn cũng có không ít thương khách tụ tập. Bọn họ cũng không đi đến vực thẳm để xem cuộc chiến, cũng không biết dưới lòng đất có Tử Hà linh mạch, cho nên bọn họ còn sống, nhưng mà lại đều đang sợ sẽ rơi vào trong cơn nguy hiểm.

- Toàn bộ cũng đều chết, bị chết mà không hiểu ra sao cả.

- Tiếng kêu thảm thiết thật là đáng sợ, chẳng lẽ là bọn họ bị chết trong tay ma quỉ.

- May là ta cũng không rời khỏi một mảnh đất mà 'Hỏa Kế đại gia' đã vẽ cho mình. Bằng không, có lẽ ta cũng bị chết ở nơi này.

...

Những thương khách còn sống này đều đang sôi nổi bàn luận ồn ào, rất nhiều đều ở lì trong lều trại, không dám đi ra ngoài.

Bọn họ đều là người hiền lành, người hiền lành an phận bình thường đều sẽ sống rất lâu.

Ánh mắt của Phong Phi Vân lại nhìn thấy "Hỏa Kế đại gia" tay cầm Ngọc Xích kia. Tiểu đồng này có vẻ cực kì thanh thản, đi lại giữa các lều trại. Khi hắn nhìn thấy Phong Phi Vân, thì gật đầu cười một tiếng đối với hắn, trong nụ cười tràn ngập vẻ phức tạp.

Đã nhiều người chết như vậy, mà hắn lại còn có thể ung dung cười như thế. Xem ra cái chết của những người này, thật sự không thoát được liên quan với khách sạn Linh Vực.

- Ta cũng biết Tử Hà linh mạch, vì sao khách sạn Linh Vực không giết chết ta.

Phong Phi Vân mang theo dáng vẻ lo âu, lại lần nữa đi vào trong khách sạn Linh Vực. Hắn phát hiện bầu không khí trong khách sạn cực kì căng thẳng, có không ít khách trọ tụ tập ở chỗ này. Tựa hồ ở đây cũng đã xảy ra chuyện gì, cho nên họ cũng không biết bên ngoài đã thành hài cốt đầy đất.

- Sử Chân Tương, nơi này chính là khách sạn Linh Vực. Nếu như ngươi dám làm loạn, đừng trách Quách Đại Hải ta lấy thủ cấp của ngươi.

Quách Đại Hải mang theo một thanh chiến đao rộng như cánh cửa, ở trên đầu có bóng dáng con Man Ngưu chiến hồn cao bẩy thước lao ra, chiến ý cực kì nồng đậm.

Đứng đối diện với hắn là một người Cổ Cương Man nhân thân cao hơn năm thước, mặc da thú, lưng đeo khúc xương thú cực nặng. Phong Phi Vân lúc trước đã nhìn thấy người Cổ Cương này. Hắn từng mở miệng kích tướng để Phong Phi Vân và Bổ Thiên đánh nhau một trận, bụng dạ khó lường.

Vị Cổ Cương Man nhân này chính là Đệ Tam Bộ Chủ của "Thiên Vu Bộ", một trong tam đại bộ lạc ở phủ Cổ Cương, tên gọi Sử Chân Tương.

Sử Chân Tương vốn là đến đây để nghênh đón người của thế gia Bắc Minh, thương lượng việc thế gia Bắc Minh và Thiên Vu Bộ kết minh. Hắn đã ở tại khách sạn Linh Vực chờ đợi vài ngày, một mực chờ đón người của thế gia Bắc Minh.

Sử Chân Tương thân thể khổng lồ, chiến lực hung dữ mạnh mẽ. Đặc biệt trên lưng khoác một khúc xương thú trắng ngần sáng bóng, ẩn chứa thần lực hoang dã lớn lao.

Một đôi mắt đồng to như nắm tay của hắn từ trên cao chăm chú nhìn xuống Quách Đại Hải, khóe miệng hơi nhếch lên mà cười nói:

- Quách Đại Hải, đừng tưởng rằng ngươi là thống lĩnh Cương Môn Quan thì Lão Tử ắt sợ ngươi. Nếu như không có Thần Vũ Quân, chúng ta đơn đả độc đấu thì ta vung lên một khúc lang cốt là có thể đè chết ngươi. Cút ngay cho Lão Tử, Lão Tử chỉ cần nữ nhân kia, đừng khiến cho Lão Tử nổi nóng mà ngay cả ngươi cũng bị giết chết.

Sử Chân Tương vốn đã ở chỗ vực thẳm để xem cuộc chiến, rất muốn giết chết Phong Phi Vân, cướp lấy lượng lớn của cải trên người Phong Phi Vân. Nhưng mà sau khi biết được Phong Phi Vân có thể giết chết ngay cả Thi Vương và Cự Phách, trong đầu của hắn sinh ra sợ hãi. Vì vậy hắn xuống thang mà theo đuổi mục đích thứ yếu, tính toán trước khi Phong Phi Vân đột phá cảnh giới thì bắt đi mĩ nữ Bạch Như Tuyết khiến cho hắn thèm thuồng đã lâu, sau đó biến mất.

Nhưng mà hắn lại gặp phải Quách Đại Hải trở về từ chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực. Vì vậy hai người liền bắt đầu giằng co, không ai nhường ai.

Mạc quân sư vuốt vuốt chòm râu cá trê dưới cằm mà nói:

- Sử Chân Tương, ngươi phải biết rằng ngươi đang muốn động đến nữ nhân của ai. Nữ nhân của Thần Vương đại nhân mà ngươi cũng dám động.

- Thật buồn cười, Thần Vương chó má gì. Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi mùi sữa.

Sử Chân Tương quanh năm sinh sống tại phủ Cổ Cương, cơ hồ không có bước ra khỏi một chốn man di kia. Theo hắn xem ra nữ nhân đẹp nhất trên đời này chính là Thiên Vu Thần Nữ.

Nhưng mà Thiên Vu Thần Nữ cao cao tại thượng, bên người có mười hai Vu thần kỵ sĩ của Thiên Vu Thần Điện bảo vệ. Mặc dù hắn là đệ tam Bộ Chủ của Thiên Vu Bộ, nhưng mà lại cũng không dám có chủ ý nhằm vào Thiên Vu Thần Nữ.

Mà lần này Đệ Nhất Bộ Chủ Thiên Vu Bộ điều động hắn đến khách sạn Linh Vực nghênh đón người của thế gia Bắc Minh, lại khiến cho hắn thấy được Bạch Như Tuyết đi chung một chỗ cùng Phong Phi Vân. Vẻ đẹp của Bạch Như Tuyết mặc dù so với Thiên Vu Thần Nữ thì có hơi kém một chút, nhưng mà cũng là cấp bậc tiên nữ giữa nhân gian, khiến cho hắn thèm thuồng không thôi.

Cho nên hắn mới nhiều lần kích tướng Phong Phi Vân và Bổ Thiên đánh nhau một trận, như thể muốn Phong Phi Vân chết ở trong tay Bổ Thiên, như vậy hắn là có thể độc chiếm giai nhân.

- Ngươi chẳng lẽ dám phản loạn Vương triều sao ?

Mạc quân sư hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.